Sự tích hoa hồng bạch – The Birth of White Rose

HIỆN TẠI TOÀN BỘ AUDIO SẼ KO THỂ KHÔI PHỤC TỰ ĐỘNG. Mọi người hãy yêu cầu ở đây, ad sẽ ưu tiên xử lý trước.
Nâng cấp VIP để xem các trang bị khóa.


Câu chuyện này xảy ra vào thời mà những khu vườn còn ngập tràn cỏ dại, các loài hoa rất hiếm và chưa có hương thơm, còn hoa hồng chỉ có một màu đỏ thắm.This story takes place in a time when gardens were overflowed with wild grasses, flowers were scarce and devoid of fragrance, and roses bloomed in a single shade of crimson.
Ở một làng quê nọ, nơi một dòng sông nối liền với biển, có hai đứa trẻ chơi rất thân với nhau, cô bé có mái tóc dài đen mượt, còn tóc cậu bé màu vàng tơ. There existed a quaint village by the sea. Two inseparable children, one with raven hair and the other with sun-kissed locks, shared an extraordinary bond.
Buổi sáng tinh mơ, khi mặt trời còn chưa tròn, hai đứa trẻ đã cùng nhau vui đùa trong sóng biển hay mải mê tìm kiếm những viên đá màu xanh. As dawn painted the sky with hues of gold and pink, while the sun was still rising, they would frolic in the ocean's embrace or embark on quests for azure stones.
Buổi chiều muộn, lúc mặt trăng đã hiện dần vành vàng nhạt màu, cả hai vẫn còn ở trong rừng hái cho nhau những chùm quả dại ngọt lịm. When twilight descended and the moon cast its gentle glow, they would venture into the woods, gathering baskets of sweet, wild berries.
Tháng ngày như thế trôi qua, nhưng chưa bao giờ cậu bé được nghe giọng nói của cô bé, vì cô bị câm từ thuở nhỏ. Days turned into weeks, and weeks into months, yet the boy never heard the girl's voice, for she was mute since birth.
Và thay vì kể chuyện cho cô, cậu hát cho cô nghe những bài ca cuả những dân du mục thường cưỡi ngựa qua làng, những bài ca của những người đánh cá khi cả đoàn thuyền kéo về những con cá lớn, những bài ca về câu chuyện dòng sông... Instead of tales, he serenaded her with songs of nomadic horsemen, of fishermen returning with bountiful catches, and of the river's enchanting lore.
Hai đứa trẻ dần lớn lên, và rồi cậu bé đi học việc theo đoàn thuyền đánh cá, còn cô bé ở nhà với bố mẹ làm vườn. As the years passed, the boy joined a fishing crew, while the girl remained at home, tending to the garden with her parents.
Cậu vẫn thường hát cho cô nghe, nhưng những sáng tinh mơ mặt trời hay những chiều tà mặt trăng không còn nữa. Their bond endured, though the sun-kissed mornings and moonlit evenings were no more.
Ngày cậu bé tròn mười lăm tuổi, đoàn thuyền đánh cá mở hội gia nhập cậu. On the boy's fifteenth birthday, the fishing crew celebrated his initiation.
Suốt một ngày sẽ vui chơi, và buổi tối các cô bé sẽ tặng cậu hoa để rồi sớm hôm sau, cậu sẽ theo đoàn thuyền ra khơi. A day of revelry awaited, and in the evening, the girls would present him with flowers, a prelude to his departure with the fleet at dawn.
Chiều hôm ấy, có cô bé tóc vàng con một người đánh cá đến hỏi cô phải làm gì. Và cô rủ cô bé ấy đi tìm hoa vì cô biết những khu vườn nhiều hoa đẹp nhất. That afternoon, a golden-haired daughter of a fisherman sought the girl's counsel, seeking flowers for the occasion. The girl, privy to the most exquisite gardens, invited the young girl to join her quest.
Nhưng vào mùa hè nóng bỏng ấy, ánh nắng chói chang đã làm khô đi nhiều cây cối, suốt buổi chiều bọn trẻ đi rất xa mà chỉ tìm được vài bông hồng nhỏ. But the relentless summer heat had parched the land, and by nightfall, their search had yielded only a handful of small, crimson roses.
Khi mặt trời dần lặn, hai cô bé sợ lạc, và cô bé tóc vàng đứng lại trên con đường nhỏ đợi những bác thợ đi qua để hỏi lối về. As the sun began to set, fearful of being lost, the golden-haired girl halted at a crossroads, awaiting the passing of travelers to guide her home.
Còn lại một mình, cô bé tóc đen vui chạy như một cánh chim từ vườn này sang vườn khác, cô rẽ từng khóm lá, từng rặng cây để tìm chọn. Alone, the raven-haired girl flitted like a bird from garden to garden, parting foliage and branches in her quest.
Một làn gió dịu dàng, man mát bỗng đưa bước chân cô đến một vườn hoa, nơi một khóm hồng đỏ thắm như đang chờ đợi. A gentle breeze led her to a hidden garden, where a crimson rosebush stood as if awaiting her.
Ôm vào ngực những nụ hồng chúm chím, cô lặng mình hôn lên những cánh hoa. Embracing the velvety buds, she softly kissed their petals.
Lạ kỳ làm sao, những bông hoa bỗng tỏa hương thơm ngọt ngào, dịu nhẹ. Miraculously, the roses exuded a sweet, delicate fragrance.
Vui sướng, cô nhắm mắt và thầm nghĩ "cám ơn trời, trời đã ban cho bạn những bông hoa này qua tôi", và nước mắt cô chảy dài trên má, khẽ rơi xuống những cánh hoa. Overwhelmed with joy, she closed her eyes and whispered, "Thank you, heavens, for granting these flowers through me." Tears streamed down her cheeks, gently caressing the petals.
Khi mở mắt, cô ngây người đi trước vẻ đẹp lạ lùng của những bông hoa. Upon opening her eyes, she was awestruck by the flowers' transformed beauty.
Nước mắt cô đã làm phai đi màu đỏ, những cánh hoa bên ngoài đã mang sắc trắng, và bên trong phơn phớt màu hồng. Her tears had washed away the crimson hue, leaving the outer petals white and the inner ones adorned with a soft blush.
Những nụ hoa thẹn thùng, trong trắng như e ấp, dịu dàng trên ngực cô, trong vòng tay cô. The buds, now bashfully white, nestled tenderly in her embrace.
Khi cô quay trở lại, cô bé tóc vàng đã hỏi được đường về, và cả hai cùng chạy đến nhà cậu bé. Reunited with the golden-haired girl, who had found her way home, they rushed to the boy's house.
Đến gần khu vườn nhà cậu, mái tóc của cô bay theo gió và vướng vào bụi gai, cô càng gỡ càng thêm rối. As they neared his garden, the girl's windswept hair entangled with thorns, the more she struggled to free herself, the more tangled it became.
Đưa cho cô bé tóc vàng bó hồng, cô giữ lại cho mình một nụ hoa, nụ hoa bé nhỏ nhất. Handing the golden-haired girl the bouquet of roses, she kept for herself the smallest bud, the most delicate of them all.
Đứng sau lùm cây, cô bé như nghe thấy tiếng hát của cậu bé, và bên những cành lá rì rào trong gió, cô tưởng tượng nụ cười thân thương của cậu, nụ cười của mặt trời những sáng tinh mơ và mặt trăng những khi chiều tà. Concealed behind a thicket, she seemed to hear the boy's song, and amidst the rustling leaves, she envisioned his warm smile, a reflection of the sun-kissed dawns and moonlit evenings.
Nụ hồng của cô bé đã nở ngày hôm sau và bên cô luôn có hương thơm thoang thoảng.The girl's rosebud bloomed the following day, its sweet fragrance forever lingering by her side.
Rồi một sớm tinh mơ, khi mặt trời còn chưa tròn, cô bé đem cành hồng ra vườn trồng. One dawn, while the sun was still painting the sky, she carried the rose to the garden and planted it.
Sáng sáng cô tưới chút nước và chăm sóc cho cây hồng bé nhỏ của mình. Each morning, she would tend to her beloved rose, nurturing it with care.
Mùa hè qua đi, mùa thu rồi hết mùa đông, khi mùa xuân đến, cô bé mừng vui thấy những nụ hồng đầu tiên chúm chím hé nở.As summer faded into autumn and then into winter, the little girl's heart swelled with joy when the first pink buds of spring timidly peeked out.
Và dù cô bé không còn hôn lên những nụ hoa, dù nước mắt cô không bao giờ còn chảy trên những cánh hoa, thì kỳ diệu thay, những bông hồng mới vẫn mang hương thơm dịu ngọt và màu trắng phớt hồng. Though she no longer kissed the blooms, and her tears never again touched their petals, the new roses miraculously retained their sweet fragrance and soft blush.
Từ đó loài hoa hồng bạch ra đời. Thus, the White Rose came into existence.
Nguồn xitrum.net
Sachsongngu.top dịch sang Tiếng Anh.
Hình ảnh được generate bằng AI bởi sachsongngu.top