CHƯƠNG 3. TRANG TRẠI HANG SÓC

CHAPTER THREE — The BurrowCHƯƠNG 3. TRANG TRẠI HANG SÓC
‘Ron!’ breathed Harry, creeping to the window and pushing it up so they could talk through the bars.Harry gọi khẽ: “Ron!” Nó bò tới cửa sổ, đẩy cửa kính lên để có thể nói chuyện qua mấy chấn song.
‘Ron, how did you – what the –?’“Ron, làm sao bạn... Cái gì kia?”
Harry’s mouth fell open as the full impact of what he was seeing hit him.Cái đó tạo một hiệu quả phi thường: Harry há hốc mồm mà nhìn.
Ron was leaning out of the back window of an old turquoise car, which was parked in mid-air. Ron đang chồm qua cửa sổ của một chiếc xe hơi màu lam đậu sừng sững giữa trời.
 Grinning at Harry from the front seats were Fred and George, Ron’s elder twin brothers. Ngồi ở băng ghế trước của chiếc xe là Fred và George, hai anh sinh đôi của Ron, họ nhe răng cười với Harry.
‘All right, Harry?’ George hỏi: “Khỏe không, Harry?”
‘What’s been going on?’ said Ron.Ron cũng hỏi: “Có chuyện gì vậy?
‘Why haven’t you been answering my letters? I’ve asked you to stay about twelve times, and then Dad came home and said you’d got an official warning for using magic in front of Muggles …’Tại sao bồ không trả lời thư của mình? Mình đã mời bồ đến nhà mình chơi cả chục lần, rồi tới hôm nay thì ba mình đi làm về nói bồ bị tống thư cảnh cáo vì đã dùng pháp thuật trước mắt dân Muggle.”
‘It wasn’t me – and how did he know?’“Không phải tôi làm... Nhưng mà làm sao ba bạn biết?”
‘He works for the Ministry,’ said Ron.“Ông làm việc ở bộ Pháp thuật mà.
‘You know we’re not supposed to do spells outside school –’ Bồ cũng biết tụi mình không được làm phép ở ngoài trường học...”
‘Bit rich coming from you,’ said Harry, staring at the floating car.Harry ngó chằm chằm cái xe hơi, nói: “Mấy bạn coi sang trọng vậy?” 
‘Oh, this doesn’t count,’ said Ron.“À, cái này không tính.
‘We’re only borrowing this, it’s Dad’s, we didn’t enchant it. Tụi này chỉ mượn thôi mà. Nó là xe của ba mình, tụi này đâu có phù phép gì nó.
But doing magic in front of those Muggles you live with …’ Nhưng mà Harry này, làm phép trước mặt những người Muggle mà mình sống chung...”
‘I told you, I didn’t – but it’ll take too long to explain now.“Tôi đã nói với bạn là tôi không có làm... Nhưng mà bây giờ phải mất công giải thích lâu lắm…
Look, can you explain to them at Hogwarts that the Dursleys have locked me up and won’t let me come back, and obviously I can’t magic myself out, because the Ministry’ll think that’s the second spell I’ve done in three days, so –’ Hay là vầy, bạn có thể báo cho trường Hogwarts biết là ông bà Dursley đã nhốt tôi lại và không cho tôi trở về trường không? Rõ ràng là tôi không thể làm phép tự giải thoát mình, vì bộ Pháp thuật sẽ tưởng đó là vụ phù phép thứ hai mà tôi làm trong vòng ba ngày, thành ra...”
‘Stop gibbering,’ said Ron, ‘we’ve come to take you home with us.’Ron bảo: “Đừng nói lảm nhảm nữa Harry. Tụi này đến để đưa bồ về nhà tụi này đây.”
‘But you can’t magic me out either –’“Nhưng mà bạn cũng không thể niệm thần chú đưa tôi ra khỏi đây được mà!”
‘We don’t need to,’ said Ron, jerking his head towards the front seats and grinning.“Cần gì phải làm chuyện đó.” Ron nói, hất đầu về phía hàng ghế trước, nhe răng cười:
‘You forget who I’ve got with me.’“Bồ quên là mình đi cùng với ai hả?”
‘Tie that round the bars,’ said Fred, throwing the end of a rope to Harry.Fred quăng một đầu dây thừng cho Harry, bảo nó: “Cột chặt vô chấn song đi!”
‘If the Dursleys wake up, I’m dead,’ said Harry, as he tied the rope tightly around a bar and Fred revved up the car.Harry vừa cột dây thừng thật chặt vào một thanh gỗ vừa nói: “Nếu ông bà Dursley mà thức giấc, chắc tôi chết quá.”
‘Don’t worry,’ said Fred, ‘and stand back.’Fred rồ máy xe và bảo: “Đừng sợ. Lùi lại nào.”
Harry moved back into the shadows next to Hedwig, who seemed to have realised how important this was and kept still and silent.Harry lùi vào khoảng tối cạnh chuồng cú. Con Hedwig có vẻ như ý thức tầm quan trọng của sự việc này nên nằm im nín khe.
The car revved louder and louder and suddenly, with a crunching noise, the bars were pulled clean out of the window as Fred drove straight up in the air – Chiếc xe hụ lên mỗi lúc một to. Rồi thình lình, Fred lái xe phóng thẳng vào không trung, và với một tiếng rắc mạnh, những thanh chấn bị giựt bung ra khỏi khung cửa sổ.
Harry ran back to the window to see the bars dangling a few feet above the ground. Harry chạy lại cửa sổ ngó theo mấy thanh gỗ đang đung đưa cách mặt đất cả thước.
Panting, Ron hoisted them up into the car. Ron vừa vội vã kéo chúng lên xe, vừa thở hổn hển.
Harry listened anxiously, but there was no sound from the Dursleys’ bedroom. Harry hồi hộp lắng nghe, nhưng không có tiếng động nào trong phòng ngủ của ông bà Dursley cả.
When the bars were safely in the back seat with Ron, Fred reversed as close as possible to Harry’s window.Khi Ron đã chất xong mấy thanh gỗ lên sau xe, Fred lui xe lại sát bên cửa sổ phòng ngủ Harry.
‘Get in,’ Ron said. Ron nói: “Nhảy vô xe!”
‘But all my Hogwarts stuff … my wand … my broomstick …’“Nhưng còn đồ Hogwarts của tôi - cây đũa phép, cây chổi thần...”
‘Where is it?’“Chúng ở đâu?”
‘Locked in the cupboard under the stairs, and I can’t get out of this room –’“Bị khóa trong phòng xép dưới gầm cầu thang, mà tôi thì không thể ra khỏi phòng này.”
‘No problem,’ said George from the front passenger seat. ‘Out of the way, Harry.’Từ ghế ngồi ở băng trước bên cạnh Fred, George nói:“Chuyện nhỏ. Harry, tránh ra!”
Fred and George climbed carefully through the window into Harry’s room.George và Fred nhẹ nhàng lanh lẹn như mèo, trèo qua cửa sổ vô phòng Harry.
You had to hand it to them, thought Harry, as George took an ordinary hairpin from his pocket and started to pick the lock. Harry nghĩ, mình phải chào thua thôi, khi nhìn George lấy trong túi ra một cái kẹp tóc thông thường và bắt đầu xỉa cái lỗ khóa.
‘A lot of wizards think it’s a waste of time, knowing this sort of Muggle trick,’ said Fred, ‘but we feel they’re skills worth learning, even if they are a bit slow.’Fred nói: “Nhiều phù thủy vẫn nói là mấy cái mánh vặt của dân Muggle chỉ tổ mất thì giờ, nhưng tụi này cho là mấy kỹ năng đó cũng đáng học lắm chớ, cho dù nó có chậm một tý.”
There was a small click and the door swung open.Một tiếng tách nhỏ vang lên và cánh cửa bật mở.
‘So – we’ll get your trunk – you grab anything you need from your room and hand it out to Ron,’ whispered George. George nói khẽ: “Đó... tụi anh đi lấy rương hòm cho em, còn em thì gom góp những thứ em cần trong phòng đưa ra cho Ron đi! “
‘Watch out for the bottom stair, it creaks,’ Harry whispered back, as the twins disappeared onto the dark landing.Harry cũng thì thầm nói với theo hai anh em Weasley khi họ biến xuống cầu thang tối thui: “Coi chừng bậc thang cuối, nó kêu cọt kẹt đó.”
Harry dashed around his room, collecting his things together and passing them out of the window to Ron.Harry xẹt ngang xẹt dọc căn phòng, gói ghém đồ đạc của nó và chuyển qua cửa sổ cho Ron.
Then he went to help Fred and George heave his trunk up the stairs. Rồi nó chạy lại phụ Fred và George khiêng cái rương lên cầu thang.
Harry heard Uncle Vernon cough. Bỗng Harry nghe tiếng dượng Vernon ho.
At last, panting, they reached the landing, then carried the trunk through Harry’s room to the open window.Nhưng cuối cùng, chúng cũng khiêng được cái rương lên hết cầu thang, đứa nào cũng thở hổn hển. Rồi chúng hè nhau khiêng cái rương qua cửa sổ phòng ngủ của Harry.
Fred climbed back into the car to pull with Ron, and Harry and George pushed from the bedroom side. Fred trèo trở vô chiếc xe để phụ Ron kéo cái rương vô xe, còn George và Harry thì ra sức đẩy nó từ bên trong phòng ngủ.
Inch by inch, the trunk slid through the window. Từng phân từng phân một, cái rương nhích qua cửa sổ.
Uncle Vernon coughed again. Dượng Vernon lại ho.
‘A bit more,’ panted Fred, who was pulling from inside the car, ‘one good push …’Fred thở gấp bảo: “Ráng thêm chút nữa. Đẩy mạnh một cái nữa...”
Harry and George threw their shoulders against the trunk and it slid out of the window into the back seat of the car.Harry và George cùng kê vai đẩy chiếc rương, làm cho nó trượt qua cửa sổ vào trong xe.
‘OK, let’s go,’ George whispered. George nói nhỏ: “Xong rồi! Đi thôi!”
But as Harry climbed onto the window-sill there came a sudden loud screech from behind him, followed immediately by the thunder of Uncle Vernon’s voice.Nhưng Harry vừa trèo lên ngưỡng cửa sổ thì đột ngột vang lên một tiếng rúc to đằng sau lưng nó.Và liền theo đó là giọng như sấm rền của dượng Vernon:
‘THAT RUDDY OWL!’“LẠI CON CÚ CHẾT TIỆT!”
‘I’ve forgotten Hedwig!’“Chết! Tôi quên béng mất con Hedwig!”
Harry tore back across the room as the landing light clicked on.Harry vừa nhảy trở vô phòng thì đèn hành lang bật sáng.
He snatched up Hedwig’s cage, dashed to the window and passed it out to Ron. Nó chụp cái lồng nhốt Hedwig, vọt ra cửa sổ, chuyền ra ngoài cho Ron.
He was scrambling back onto the chest of drawers when Uncle Vernon hammered on the unlocked door – and it crashed open. Vừa đúng lúc nó đang trèo lên nóc của cái tủ để leo qua cửa sổ, thì dượng Vernon giộng ầm ầm trên cánh cửa cái không khóa khiến cánh cửa bật tung ra.
For a split second, Uncle Vernon stood framed in the doorway; then he let out a bellow like an angry bull and dived at Harry, grabbing him by the ankle.Trong nửa giây, dượng Vernon đứng như trời trồng ở ngưỡng cửa; rồi dượng thốt lên một tiếng rống, nghe như tiếng trâu điên, và nhào vô Harry, túm lấy cổ chân nó.
Ron, Fred and George seized Harry’s arms and pulled as hard as they could.Ron, Fred và George vội nắm chặt tay Harry và gồng hết sức mình mà kéo.
‘Petunia!’ roared Uncle Vernon.Dượng Vernon rống: “Petunia!
‘He’s getting away! HE’S GETTING AWAY!’Nó đang chạy trốn! NÓ ĐANG CHẠY TRỐN!”
The Weasleys gave a gigantic tug and Harry’s leg slid out of Uncle Vernon’s grasp.Nhưng mấy anh em nhà Weasley hè nhau kéo một cái mạnh đến nỗi chân Harry trật ra khỏi bàn tay nắm của dượng Vernon -
As soon as Harry was in the car and had slammed the door shut, Ron yelled, ‘Put your foot down, Fred!’ and the car shot suddenly towards the moon.Harry đã vào được trong xe. Nó đóng mạnh cửa xe… Ron kêu: “Anh Fred, bỏ chân xuống!” Thế là chiếc xe phóng vút về phía mặt trăng.
Harry couldn’t believe it – he was free.Harry không thể nào tin được - nó đã tự do.
He wound down the window, the night air whipping his hair, and looked back at the shrinking rooftops of Privet Drive. Nó kéo kính cửa sổ xe xuống, làn gió đêm lùa qua mái tóc, và nó ngoái nhìn những mái nhà trên đường Privet Drive đang nhỏ lại.
Uncle Vernon, Aunt Petunia and Dudley were all hanging, dumbstruck, out of Harry’s window. Dượng Vernon, dì Petunia và Dudley xúm xít đứng bên cửa sổ phòng ngủ của nó, sửng sốt đến lặng câm.
‘See you next summer!’ Harry yelled.Harry hét to: “Hẹn gặp lại vào mùa hè tới!”
The Weasleys roared with laughter and Harry settled back in his seat, grinning from ear to ear.Anh em nhà Weasley phá lên cười ngất và Harry ngồi ngay ngắn lại trên ghế, cười toét miệng đến mang tai.
‘Let Hedwig out,’ he told Ron, ‘she can fly behind us.Nó nói với Ron: “Thả Hedwig ra đi, nó có thể bay theo chúng ta mà.
She hasn’t had a chance to stretch her wings for ages.’ Lâu lắm rồi nó chẳng có dịp nào để vỗ cánh.”
George handed the hairpin to Ron and a moment later, Hedwig had soared joyfully out of the window to glide alongside them like a ghost.George đưa cái kẹp tóc cho Ron mở cửa chuồng, và chỉ một lát sau, Hedwig hớn hở bay vèo ra cửa sổ xe để lướt theo bọn trẻ như một bóng ma.
‘So – what’s the story, Harry?’ said Ron impatiently. ‘What’s been happening?’Ron sốt ruột hỏi: “Sao? Đầu đuôi câu chuyện ra sao hả, Harry?”
Harry told them all about Dobby, the warning he’d given Harry and the fiasco of the violet pudding.Harry kể cho anh em nhà Weasley nghe chuyện Dobby, lời cảnh cáo mà con gia tinh ấy đưa ra cho Harry và vụ um sùm về cái bánh kem.
There was a long shocked silence when he had finished. Khi nó kể xong, mọi người im lặng một hồi lâu trong nỗi kinh hoàng.
‘Very fishy,’ said Fred finally.Cuối cùng Fred nói: “Đáng ngờ lắm.”
‘Definitely dodgy,’ agreed George.George đồng ý: “Nhứt định là trò láu cá đây!
‘So he wouldn’t even tell you who’s supposed to be plotting all this stuff?’Vậy là rút cuộc đến tên của kẻ âm mưu làm những chuyện đó nó cũng không nói được à?”
‘I don’t think he could,’ said Harry.Harry nói: “Em nghĩ nó không thể nói được.
‘I told you, every time he got close to letting something slip, he started banging his head against the wall.’ Em kể với anh rồi, cứ mỗi lần nó sắp sửa tiết lộ điều gì đó là nó lại giộng đầu vô tường.”
He saw Fred and George look at each other.Harry thấy Fred và George nhìn nhau.
‘What, you think he was lying to me?’ said Harry. Nó hỏi: “Bộ anh cho là nó lừa dối em hả?”
‘Well,’ said Fred, ‘put it this way – house-elves have got powerful magic of their own, but they can’t usually use it without their masters’ permission.Fred nói: “Được rồi, tóm lại như vầy - những con gia tinh tự chúng nó cũng có phép thuật, nhưng chúng không thể xài yêu thuật mà không được chủ cho phép.
I reckon old Dobby was sent to stop you coming back to Hogwarts. Anh đoán là có ai đó đã phái lão Dobby tới để cản trở việc em trở về trường Hogwarts.
Someone’s idea of a joke. Chắc là trò đùa của ai đó.
Can you think of anyone at school with a grudge against you?’ Em thử nghĩ xem ở trường có kẻ nào không ưa em không?”
‘Yes,’ said Harry and Ron together, instantly.“Có.” Lập tức cả Harry và Ron cùng thốt lên.
‘Draco Malfoy,’ Harry explained. Harry giải thích: “Draco Malfoy.
‘He hates me.’ Nó ghét em lắm.”
‘Draco Malfoy?’ said George, turning round. ‘Not Lucius Malfoy’s son?’George quay đầu lại: “Draco Malfoy? Con của Lucius Malfoy à?”
‘Must be, it’s not a very common name, is it?’ said Harry.Harry đáp: “Chắc vậy, cái họ đó không phổ biến lắm thì phải?
‘Why?’Mà sao?”
‘I’ve heard Dad talking about him,’ said George.George nói: “Anh có nghe ba nói về ông ta.
‘He was a big supporter of You Know Who.’ Ổng là người ủng hộ có thớ của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.”
‘And when You Know Who disappeared,’ said Fred, craning around to look at Harry, ‘Lucius Malfoy came back saying he’d never meant any of it.Fred ngoảnh lại nhìn Harry và nói thêm: “Và khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy biến đi, Lucius Malfoy bèn hồi chánh, nói là mình không chủ tâm theo kẻ ấy.
Load of dung – Dad reckons he was right in You Know Who’s inner circle.’ Thúi hoắc... Ba cho là ổng nằm trong vòng thân cận của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.”
Harry had heard these rumours about Malfoy’s family before, and they didn’t surprise him at all.Trước đây Harry đã từng nghe đồn về gia đình Malfoy, nên những điều ấy không làm nó ngạc nhiên lắm.
Draco Malfoy made Dudley Dursley look like a kind, thoughtful and sensitive boy. So với Malfoy thì Dudley đâm ra còn là một đứa trẻ tử tế, nhạy cảm, biết suy nghĩ.
‘I don’t know whether the Malfoys own a house-elf …’ said Harry. Harry nói: “Không biết Malfoy có nuôi con gia tinh nào không?”
‘Well, whoever owns him will be an old wizarding family, and they’ll be rich,’ said Fred.Fred nói: “Bất cứ ai sở hữu gia tinh cũng thuộc gia đình phù thủy danh giá lâu đời, giàu có.”
‘Yeah, Mum’s always wishing we had a house-elf to do the ironing,’ said George.George bổ sung: “Ừ, má luôn ước ao có một gia tinh để nó ủi quần áo cho chúng ta.
‘But all we’ve got is a lousy old ghoul in the attic and gnomes all over the garden. Nhưng tất cả những gì nhà mình có chỉ là một con ma xó già lụ khụ đầy chí trên gác xép và cả đống ma lùm ma bụi trốn khắp khu vườn.
House-elves come with big old manors and castles and places like that, you wouldn’t catch one in our house …’ Những con gia tinh chỉ có trong những thái ấp cổ, lâu đài, hay những nơi đại loại như thế; em không mong tìm được một gia tinh nào ở nhà anh đâu...”
Harry was silent.Harry im lặng.
Judging by the fact that Draco Malfoy usually had the best of everything, his family was rolling in wizard gold; he could just see Malfoy strutting around a large manor house. Căn cứ vào sự kiện là Malfoy luôn luôn có cái thượng hạng của mọi thứ, thì gia đình nó hẳn là giàu nứt đố đổ vách; Harry có thể hình dung cảnh Malfoy khệnh khạng đi quanh một dinh thự trong thái ấp rộng lớn, sai một tên đầy tớ trong nhà đi ngăn cản Harry trở lại học ở trường Hogwarts.
Sending the family servant to stop Harry going back to Hogwarts also sounded exactly like the sort of thing Malfoy would do. Điều đó nghe hết sức phù hợp với những thứ mà Malfoy khoái làm.
Had Harry been stupid to take Dobby seriously? Chẳng lẽ Harry đã ngu ngốc đến mức thật thà tin gã Dobby?
‘I’m glad we came to get you, anyway,’ said Ron.Ron nói: “Dù sao tụi này cũng rất hài lòng là đã đi đón bồ kịp.
‘I was getting really worried when you didn’t answer any of my letters. Mình thiệt tình hết sức lo lắng khi không nhận được hồi âm nào của bồ.
I thought it was Errol’s fault at first –’ Ban đầu mình tưởng đó là lỗi của Errol...”
‘Who’s Errol?’“Errol là ai?”
‘Our owl.“Con cú của tụi này.
He’s ancient. Nó cổ lỗ sĩ rồi.
It wouldn’t be the first time he’d collapsed on a delivery. Đây không phải là lần đầu tiên nó đưa thư không tới nơi.
So then I tried to borrow Hermes –’ Thành ra mình thử mượn Hermes...”
‘Who?’“Ai?”
‘The owl Mum and Dad bought Percy when he was made a prefect,’ said Fred from the front.Fred đáp từ trên băng ghế trước: “Con cú mà ba má mua cho anh Percy khi ảnh được làm huynh trưởng đó!”
‘But Percy wouldn’t lend him to me,’ said Ron.Ron than: “Nhưng anh Percy chẳng chịu cho mượn.
‘Said he needed him.’ Ảnh nói ảnh đang cần nó.”
‘Percy’s been acting very oddly this summer,’ said George, frowning.George trầm ngâm: “Anh Percy cư xử rất quái dị suốt cả mùa hè này.
‘And he has been sending a lot of letters and spending a load of time shut up in his room … Ảnh gởi đi rất nhiều thư rồi ảnh đóng cửa ở miết trong phòng...
I mean, there’s only so many times you can polish a prefect badge … Nghĩa là, ảnh dành hơi nhiều thì giờ để đánh bóng cái huy hiệu huynh trưởng...
You’re driving too far west, Fred,’ he added, pointing at a compass on the dashboard. Fred, anh lái hơi xa về phía tây rồi đó!” George chỉ cái la bàn trên bảng đồng hồ.
Fred twiddled the steering wheel. Fred xoay bánh lái.
‘So, does your dad know you’ve got the car?’ said Harry, guessing the answer. Harry hỏi: “Vậy ba anh có biết anh lấy chiếc xe đi không?”
‘Er, no,’ said Ron, ‘he had to work tonight.“Ơ… không.” Ron nói: “Tối nay ba bận làm việc.
Hopefully we’ll be able to get it back in the garage without Mum noticing we flew it.’ Hy vọng tụi mình có thể trở về nhà để xe an toàn mà không bị má phát hiện là tụi mình đã cỡi nó bay.”
‘What does your dad do at the Ministry of Magic, anyway?’“Nhân tiện cho mình hỏi, ba của bạn làm gì ở bộ Pháp thuật vậy?”
‘He works in the most boring department,’ said Ron. ‘The Misuse of Muggle Artefacts Office.’“Ba làm việc trong cái sở chán nhứt là SỞ DÙNG SAI CHẾ TÁC CỦA MUGGLE.”
‘The what?’“Sở gì?”
‘It’s all to do with bewitching things that are Muggle-made, you know, in case they end up back in a Muggle shop or house.“Là cái sở chuyên lo về các thứ của dân Muggle chế tạo mà bị đem phù phép, phòng khi những thứ đó lọt vô nhà hay chợ của một Muggle nào đó.
Like, last year, some old witch died and her tea set was sold to an antiques shop. Thí dụ như năm ngoái, có một phù thủy già chết, bộ đồ trà của bà đem bán cho một tiệm đồ cổ.
This Muggle woman bought it, took it home and tried to serve her friends tea in it. Thế rồi có một bà Muggle mua về nhà và pha trà mời bè bạn.
It was a nightmare – Dad was working overtime for weeks.’ Thiệt là một cơn ác mộng... Kỳ đó ba phải ở lại làm thêm giờ hết mấy tuần.”
‘What happened?’“Bộ xảy ra chuyện gì à?”
‘The teapot went berserk and squirted boiling tea all over the place and one man ended up in hospital with the sugar tongs clamped to his nose.“Cái bình trà dở hơi xịt nước trà nóng khắp nơi, làm cho một ông phải vô bệnh viện với cái đồ gắp đường kẹp dính vô mũi.
Dad was going frantic, it’s only him and an old warlock called Perkins in the office, and they had to do Memory Charms and all sorts to cover it up …’ Ba phát điên lên được - lúc đó trong sở chỉ có ba với một bác phù thủy già tên là Perkins - thế là hai người phải ếm bùa Nhớ với làm mấy việc đại loại như vậy để giải quyết công việc...”
‘But your dad … this car …’“Nhưng mà ba của bồ... Chiếc xe này...”
Fred laughed.Fred cười:
‘Yeah, Dad’s mad about everything to do with Muggles, our shed’s full of Muggle stuff.“Ừ, ba mê mọi thứ liên quan đến dân Muggle. Cái nhà kho của tụi này chứa đầy nhóc đồ Muggle.
He takes it apart, puts spells on it and puts it back together again. Ông tháo chúng ra, phù phép chúng, rồi ráp chúng lại.
If he raided our house he’d have to put himself straight under arrest. Nếu mà sở của ổng khám xét nhà tụi này thì chắc ổng phải bắt giam chính ổng.
It drives Mum mad.’ Chuyện này làm má giận điên lên.”
‘That’s the main road,’ said George, peering down through the windscreen.George dòm xuống qua tấm kính chắn gió, nói: “Con đường chính kìa.
‘We’ll be there in ten minutes … just as well, it’s getting light …’ Mười phút nữa tụi mình tới nơi... Vừa hay, trời bắt đầu sáng...”
A faint pinkish glow was visible along the horizon to the east.Một luồng sáng hồng nhạt rựng lên ở chân trời phía đông.
Fred brought the car lower and Harry saw a dark patchwork of fields and clumps of trees.Fred hạ chiếc xe thấp xuống, Harry đã có thể nhìn thấy những thửa ruộng và những chòm cây.
‘We’re a little way outside the village,’ said George. George nói: “Mình còn cách làng không bao xa nữa.
‘Ottery St Catchpole …’ Đường Ottery ở Catchpole.”
Lower and lower went the flying car.Chiếc xe bay thấp xuống hơn và thấp xuống nữa.
The edge of a brilliant red sun was now gleaming through the trees. Cái rìa của mặt trời đỏ rực bây giờ đã tỏa chiếu rạng rỡ qua hàng cây.
‘Touchdown!’ said Fred as, with a slight bump, they hit the ground.Fred nói: “Chạm đất!” Với một cái nẩy nhẹ, họ chạm mặt đất an toàn.
They had landed next to a tumbledown garage in a small yard and Harry looked out for the first time at Ron’s house. Họ phải đáp xuống cạnh một nhà để xe xập xệ trong một cái sân nhỏ. Và lần đầu tiên, Harry nhìn thấy ngôi nhà của Ron.
It looked as though it had once been a large stone pigsty, but extra rooms had been added here and there until it was several storeys high and so crooked it looked as though it was held up by magic (which, Harry reminded himself, it probably was).Trông có vẻ như ngày xưa nó từng là một cái chuồng heo bằng đá rất lớn, nhưng sau được thêm vô chỗ này một phòng, chỗ kia một gian, cho đến khi thành nhiều tầng và xiêu xẹo như thể phải được chống đỡ bằng phép thuật (mà, Harry tự nhủ, “dám thế lắm!”).
Four or five chimneys were perched on top of the red roof. Trên mái ngói đỏ nhô lên bốn hay năm cái ống khói.
A lop-sided sign stuck in the ground near the entrance read ‘The Burrow’. Một cái bảng cắm lệch trên mặt đất gần cổng ghi chữ: HANG SÓC.
Round the front door lay a jumble of wellington boots and a very rusty cauldron. Ngổn ngang trước cửa cái là những chiếc giày ống cao su và một cái vạc rất ư cũ kỹ.
Several fat brown chickens were pecking their way around the yard. Trong sân có nhiều con gà nâu mập mạp đang bươi mổ.
‘It’s not much,’ said Ron.Ron nói: “Vậy đó! Không có chi nhiều.”
‘It’s brilliant,’ said Harry happily, thinking of Privet Drive.Harry nghĩ đến ngôi nhà ở Privet Drive, vui vẻ nói: “Tuyệt lắm!”
They got out of the car.Cả bọn ra khỏi xe.
‘Now, we’ll go upstairs really quietly,’ said Fred, ‘and wait for Mum to call us for breakfast. Fred nói: “Bây giờ tụi mình lên lầu, hết sức êm nhé, và chờ cho tới khi má gọi xuống ăn sáng.
Then Ron, you come bounding downstairs going, ‘Mum, look who turned up in the night!’ and she’ll be all pleased to see Harry and no one need ever know we flew the car.’ Lúc đó, Ron, em mới phóng xuống cầu thang, ‘Má, coi ai đã tới đêm qua nè?’ Má sẽ hết sức vui mừng gặp lại Harry và không ai hơi đâu bận tâm chuyện chúng mình lái chiếc xe bay.”
‘Right,’ said Ron.Ron nói: “Đúng.
‘Come on, Harry, I sleep at the –’ Đi theo mình, Harry. Mình ngủ ở… ở gác thượng...”
Ron had gone a nasty greenish colour, his eyes fixed on the house.Nhưng mặt Ron chợt đổi màu xanh tái lét, mắt nó trợn trừng ngó căn nhà.
The other three wheeled around. Ba đứa kia xúm lại quanh nó.
Mrs Weasley was marching across the yard, scattering chickens, and for a short, plump, kind-faced woman, it was remarkable how much she looked like a sabre-toothed tiger.Bà Weasley đang băng ngang qua sân, bước chân của bà làm gà qué chạy tứ tán, và đối với một phụ nữ thấp người, tròn trĩnh, có gương mặt hiền hậu, thì việc bà trông hết sức giống một con cọp nhe răng nhọn lúc này thật đáng đặc biệt chú ý.
‘Ah,’ said Fred.Fred kêu: “Á!”
‘Oh dear,’ said George.George nói: “Thôi rồi.”
Mrs Weasley came to a halt in front of them, her hands on her hips, staring from one guilty face to the next.Bà Weasley dừng lại trước mặt bọn trẻ, hai tay bà chống lên hông, ngó chằm chằm vào hết gương mặt tội lỗi này đến gương mặt tội lỗi khác.
She was wearing a flowered apron with a wand sticking out of the pocket. Bà đeo một cái tạp dề hoa và một cây đũa phép thò ra ở miệng túi tạp dề.
‘So,’ she said.Bà nói: “Thì ra!..”
‘Morning, Mum,’ said George, in what he clearly thought was a jaunty, winning voice.“Chào má!” George đáp bằng cái giọng mà rõ ràng nó tin là giọng của vui mừng thắng lợi.
‘Have you any idea how worried I’ve been?’ said Mrs Weasley in a deadly whisper.Bà Weasley nói bằng giọng thì thầm chết người: “Các con có biết là má lo lắng như thế nào không?”
‘Sorry, Mum, but see, we had to –’“Tụi con xin lỗi má, nhưng mà má thấy đó, tụi con phải...”
All three of Mrs Weasley’s sons were taller than she was, but they cowered as her rage broke over them.Cả ba đứa con trai nhà Weasley đều cao hơn mẹ, nhưng chúng đều rụt đầu rụt cổ lại khi cơn giận của bà Weasley bùng nổ:
‘Beds empty! No note! Car gone … could have crashed … out of my mind with worry … did you care? … “Giường trống trơn! Chẳng có lấy một lời nhắn! Dám lấy xe hơi đi... Nhỡ đâu xảy ra tai nạn… Má lo phát điên lên… Các con có biết nghĩ tới má không?...
never, as long as I’ve lived … you wait until your father gets home, we never had trouble like this from Bill or Charlie or Percy …’ Không, chưa bao giờ trong đời má... Cứ chờ ba chúng bây về… Mấy anh tụi bây, cả Bill, cả Charlie, cả Percy, không bao giờ làm khổ má như vầy.”
‘Perfect Percy,’ muttered Fred.Fred lầm bầm: “Lại huynh trưởng Percy!”
‘YOU COULD DO WITH TAKING A LEAF OUT OF PERCY’S BOOK!’ yelled Mrs Weasley, prodding a finger in Fred’s chest.Bà Weasley hét lên, chọc một ngón tay vào ngực Fred:“CON MÀ HỌC ĐƯỢC MỘT GÓC CỦA PERCY LÀ PHƯỚC ĐỨC RỒI BIẾT CHƯA!
‘You could have died, you could have been seen, you could have lost your father his job–’Con có biết là có thể đã bị tai nạn rồi không? Có thể đã bị nhìn thấy rồi không? Có thể làm cho ba con mất việc không?”
It seemed to go on for hours.Thời gian trôi qua nặng nề.
Mrs Weasley had shouted herself hoarse before she turned on Harry, who backed away. Bà Weasley rầy la lũ con khản giọng rồi mới quay qua Harry, lúc này nó đã đứng lùi lại phía sau.
‘I’m very pleased to see you, Harry, dear,’ she said, ‘Come in and have some breakfast.’ Bà nói: “Bác rất vui mừng được gặp con, Harry yêu dấu, con vô nhà và ăn sáng nhé!”
She turned and walked back into the house and Harry, after a nervous glance at Ron, who nodded encouragingly, followed her.Bà quay lưng bước vô nhà và Harry, lo lắng liếc nhìn Ron, thấy nó gật đầu, mới dám đi theo bà Weasley.
The kitchen was small and rather cramped.Nhà bếp nhỏ và hơi chật chội.
There was a scrubbed wooden table and chairs in the middle and Harry sat down on the edge of his seat, looking around. Ở giữa phòng có một cái bàn bằng gỗ đã nhẵn bóng với mấy cái ghế chung quanh. Harry ngồi xuống mép một cái ghế và nhìn chung quanh.
He had never been in a wizard house before. Hồi nào giờ nó chưa từng ở trong một ngôi nhà phù thủy.
The clock on the wall opposite him had only one hand and no numbers at all.Cái đồng hồ trên tường đối diện chỉ có một kim và không có số gì cả.
Written around the edge were things like ‘Time to make tea’, ‘Time to feed the chickens’ and ‘You’re late’. Viền quanh mặt đồng hồ là những dòng chữ: Giờ pha trà,giờ cho gà ăn, và Trễ giờ rồi! 
Books were stacked three deep on the mantelpiece, books with titles like Charm Your Own Cheese, Enchantment in Baking and One Minute Feasts – It’s Magic!Sách vở chồng chất ba lớp trên mặt lò sưởi, những cuốn sách có tựa như: “Ếm Bùa Phô Mai của Chính Mình”, “Sự Quyến Rũ của Nghệ Thuật Nướng Bánh”, và “Những Bữa Tiệc Sẵn Sàng Trong Một Phút - Đó Là Phép Mầu”! 
 And unless Harry’s ears were deceiving him, the old radio next to the sink had just announced that coming up was ‘Witching Hour, with the popular singing sorceress, Celestina Warbeck’.Và nếu lỗ tai Harry không lừa nó thì cái máy phát thanh gần chậu rửa chén vừa thông báo chương trình tiếp theo là: “Giờ Mê Hồn, với nữ ca sĩ phù thủy nổi tiếng: Celestina Warbeck.”
Mrs Weasley was clattering around, cooking breakfast a little haphazardly, throwing dirty looks at her sons as she threw sausages into the frying pan.Bà Weasley đang tất bật, nấu bữa ăn sáng mà không được chuyên chú lắm, vừa ném những cái nhìn giận dữ vô mấy đứa con trai, vừa ném những khúc xúc xích vô chảo,
Every now and then she muttered things like ‘don’t know what you were thinking of’ and ‘never would have believed it’. thỉnh thoảng bà lại lầm bầm những câu như: “Không biết tụi mày nghĩ cái gì?” và “Không bao giờ tin nổi...”
‘I don’t blame you, dear,’ she assured Harry, tipping eight or nine sausages onto his plate.Trút vô đĩa của Harry tám hay chín khúc xúc xích, bà trấn an Harry: “Bác không rầy con đâu, cưng.
‘Arthur and I have been worried about you, too. Bác trai và bác cũng luôn lo lắng cho con.
Just last night we were saying we’d come and get you ourselves if you hadn’t written back to Ron by Friday. Mới tối hôm qua hai bác vừa nói chuyện, hai bác tính đích thân đi đón con nếu đến thứ sáu mà con không viết thư trả lời Ron.
But really’ (she was now adding three fried eggs to his plate), ‘flying an illegal car halfway across the country – anyone could have seen you –’ Nhưng quả thực, (lúc này bà bỏ thêm vô dĩa nó ba cái trứng chiên) bay trên một cái xe bất hợp pháp ngang qua một nửa đất nước - thì bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy các con...”
She flicked her wand casually at the washing-up in the sink, which began to clean itself, clinking gently in the background.Bà phẩy cây đũa phép một cách lơ là vào đống đĩa trong chậu, đám dĩa này bèn tự rửa lấy chúng, va nhẹ vào nhau kêu lách cách.
‘It was cloudy, Mum!’ said Fred.Fred nói: “Trời có mây, má à.”
‘You keep your mouth closed while you’re eating!’ Mrs Weasley snapped.Bà Weasley nạt: “Đang ăn thì ngậm miệng lại.”
‘They were starving him, Mum!’ said George.George bảo: “Má biết không, họ bỏ đói Harry...”
‘And you!’ said Mrs Weasley, but it was with a slightly softened expression that she started cutting Harry bread and buttering it for him.“Cả mày nữa!” Bà Weasley lại nạt, nhưng giọng có dịu đi ít nhiều và bà bắt đầu cắt bánh mì rồi quết bơ cho Harry.
At that moment, there was a diversion in the form of a small, red-headed figure in a long nightdress, who appeared in the kitchen, gave a small squeal, and ran out again.Vào lúc đó trung tâm chú ý chuyển sang một nhân vật tóc đỏ bé bỏng trong chiếc áo ngủ dài; cô bé xuất hiện ở cửa nhà bếp, kêu lên một tiếng nho nhỏ rồi lại chạy trở ra.
‘Ginny,’ said Ron in an undertone to Harry. ‘My sister.Ron nói nhỏ với Harry: “Ginny đó, em gái mình.
She’s been talking about you all summer.’ Suốt mùa hè nó chỉ nhắc đến bồ.”
‘Yeah, she’ll be wanting your autograph, Harry,’ grinned Fred, but he caught his mother’s eye and bent his face over his plate without another word.“Ừ, con nhỏ đang muốn xin chữ ký của em đó, Harry.” Fred vừa nói vừa nhe răng cười, nhưng bắt gặp ánh mắt của mẹ, nó bèn cụp mắt cúi mặt xuống cái dĩa của mình, không nói thêm lời nào nữa.
Nothing more was said until all four plates were clean, which took a surprisingly short time. Và cũng không có lời nào nữa được nói thêm cho đến khi bốn cái dĩa sạch bách, trong một thời gian ngắn đáng ngạc nhiên.
‘Blimey, I’m tired,’ yawned Fred, setting down his knife and fork at last.Cuối cùng Fred đặt dao nĩa xuống và ngáp: “Chèn ơi! Mệt quá mạng.
‘I think I’ll go to bed and –’ Con đi ngủ đây và...”
‘You will not,’ snapped Mrs Weasley.Bà Weasley nói ngay: “Con không được đi ngủ!
‘It’s your own fault you’ve been up all night.Chuyện con thức suốt đêm là lỗi của con.
You’re going to de-gnome the garden for me, they’re getting completely out of hand again.’ Con phải ra vườn dọn dẹp ma lùm ma bụi cho má; chúng đầy nhóc lên ngoài đấy.”
‘Oh, Mum –’“Ôi, má...”
‘And you two,’ she said, glaring at Ron and George.Bà quay sang Ron và George: “Hai đứa con cũng vậy.”
‘You can go up to bed, dear,’ she added to Harry. ‘You didn’t ask them to fly that wretched car.’Nhưng với Harry, bà nói: “Con có thể đi ngủ, Harry, đâu phải con biểu tụi nó chở con bay trên chiếc xe thổ tả đó đâu!”
But Harry, who felt wide awake, said quickly, ‘I’ll help Ron, I’ve never seen a de-gnoming –’Nhưng Harry cảm thấy hết sức tỉnh táo nên nói ngay: “Thưa bác, cho con giúp Ron. Con chưa từng thấy dọn dẹp ma lùm ma bụi ra sao...”
‘That’s very sweet of you, dear, but it’s dull work,’ said Mrs Weasley.Bà Weasley nói: “Con ngoan lắm, cưng à, nhưng mà đó là một công việc tẻ ngắt.
‘Now, let’s see what Lockhart’s got to say on the subject.’ Để coi, Lockhart nói gì về đề tài này...”
And she pulled a heavy book from the stack on the mantelpiece.Và từ trong cái đống trên mặt lò sưởi, bà kéo ra một cuốn sách dày.
George groaned. George rên rỉ:
‘Mum, we know how to de-gnome a garden.’“Má ơi, con biết cách dọn dẹp ma lùm trong vườn mà...”
Harry looked at the cover of Mrs Weasley’s book.Harry ngó cái bìa quyển sách trong tay bà Weasley.
Written across it in fancy gold letters were the words:Gilderoy Lockhart’s Guide to Household Pests. Hàng chữ vàng được viết bay bướm trên bìa sách là: “Hướng Dẫn Xử Lý Bọn Phá Hại Vườn của Gilderoy Lockhart”.
 There was a big photograph on the front of a very good-looking wizard with wavy blond hair and bright blue eyes. Bìa trước có một tấm hình to tướng của một phù thủy rất đẹp trai với mái tóc vàng dợn sóng và đôi mắt sáng xanh lơ.
As always in the wizarding world, the photograph was moving; the wizard, who Harry supposed was Gilderoy Lockhart, kept winking cheekily up at them all. Như thông thường trong thế giới phù thủy, người trong những tấm hình cử động được; ông phù thủy, mà Harry đoán là tác giả Gilderoy Lockhart, cứ nháy mắt một cách trơ trẽn với mọi người.
Mrs Weasley beamed down at him. Bà Weasley tươi cười với ông ta.
‘Oh, he is marvellous,’ she said, ‘he knows his household pests, all right, it’s a wonderful book …’ Bà nói: “Ôi, ông ấy thật tuyệt vời. Ông biết xử lý bọn phá hại vườn của ổng, đây là một cuốn sách tuyệt vời...”
‘Mum fancies him,’ said Fred, in a very audible whisper.Fred thì thầm nhưng nghe rất rõ: “Má mê ổng!”
‘Don’t be so ridiculous, Fred,’ said Mrs Weasley, her cheeks rather pink.Hai má bà Weasley ửng hồng, bà nói: “Fred, con đừng có khôi hài tầm bậy.
‘All right, if you think you know better than Lockhart, you can go and get on with it, and woe betide you if there’s a single gnome in that garden when I come out to inspect it.’ Thôi được, nếu con tưởng mình biết rành hơn Lockhart, thì cứ đi mà tự làm lấy; và nếu má đi kiểm tra mà còn thấy một con ma lùm nào trong vườn thì liệu hồn đó.”
Yawning and grumbling, the Weasleys slouched outside with Harry behind them.Anh em nhà Weasley lê bước ra ngoài, vừa ngáp vừa càu nhàu, Harry lẽo đẽo theo sau.
The garden was large and, in Harry’s eyes, exactly what a garden should be. Vườn rộng, và trong mắt Harry, đây mới đúng là một khu vườn.
The Dursleys wouldn’t have liked it – there were plenty of weeds, and the grass needed cutting – but there were gnarled trees all around the walls, plants Harry had never seen spilling from every flowerbed and a big green pond full of frogs. Gia đình Dursley chắc chắn là không thích kiểu này: đầy cỏ dại, cỏ dầy không cắt xén, đầy những cây uốn éo dọc các bức tường - những cây mà Harry chưa từng thấy ai trồng trong vườn hoa bao giờ, và có cả một cái ao xanh rì đầy nhái.
‘Muggles have garden gnomes, too, you know,’ Harry told Ron as they crossed the lawn.Khi băng qua bãi cỏ, Harry nói với Ron: “Bạn biết không, dân Muggle cũng có ma lùm trong vườn.”
‘Yeah, I’ve seen those things they think are gnomes,’ said Ron, bent double with his head in a peony bush. ‘Like fat little Father Christmases with fishing rods …’Ron cúi gập người xuống, đút đầu vào một bụi hoa mẫu đơn, nói: “Ừ, mình cũng có thấy mấy thứ mà họ gọi là ma lùm rồi, trông giống ông già Noel mập lùn nho nhỏ vác cái cần câu...”
There was a violent scuffling noise, the peony bush shuddered and Ron straightened up.Có tiếng giẫy giụa dữ dội, bụi hoa mẫu đơn rùng mình, và Ron đứng thẳng lên.
‘This is a gnome,’ he said grimly. Nó cười khì: “Đây là một con ma lùm.”
‘Gerroff me! Gerroff me!’ squealed the gnome.Con ma lùm kêu la: “Thả ta ra! Thả ta ra!”
It was certainly nothing like Father Christmas.Chắc chắn con ma này không giống ông già Noel chút nào hết.
It was small and leathery-looking, with a large, knobbly, bald head exactly like a potato. Nó nhỏ nhưng trông dẻo dai, có một cái đầu hói lắc lư y hệt một củ khoai tây.
Ron held it at arm’s length as it kicked out at him with its horny little feet; he grasped it around the ankles and turned it upside-down. Ron nắm nó trong bàn tay và giang thẳng cánh tay ra vì nó cứ ra sức vùng vẫy, mấy cái chân đầy gai đá lung tung.
‘This is what you have to do,’ he said. Ron túm mắt cá chân của nó, chúc ngược nó xuống, rồi nói: “Bồ phải làm như vầy.”
He raised the gnome above his head (‘Gerroff me!’) and started to swing it in great circles like a lasso.Ron giơ con ma lùm lên cao quá đầu (con ma vẫn la hét: “Thả ta ra!”) và bắt đầu quay nó như cao bồi quay thòng lọng để quăng bắt bò rừng.
Seeing the shocked look on Harry’s face, Ron added, ‘It doesn’t hurt them – you’ve just got to make them really dizzy so they can’t find their way back to the gnomeholes.’ Nhận thấy vẻ mặt sửng sốt của Harry, Ron nói thêm: “Mình không làm nó bị thương đâu. Chỉ cần làm cho nó thật chóng mặt để không kiếm ra đường về lại động ma lùm thôi.”
He let go of the gnome’s ankles: it flew twenty feet into the air and landed with a thud in the field over the hedge.Ron buông chân con ma lùm ra, con ma ngay lập tức bay vút lên không trung khoảng sáu bảy thước, rồi rớt một cái bịch xuống cánh đồng bên kia hàng giậu.
‘Pitiful,’ said Fred.Fred nói: “Tội không!
‘I bet I can get mine beyond that stump.’Anh cá là con ma lùm của anh văng xa hơn gốc cây đó.”
Harry learned quickly not to feel too sorry for the gnomes.Harry nhanh chóng hiểu là không nên quá thương xót những con ma lùm.
He decided just to drop the first one he caught over the hedge, but the gnome, sensing weakness, sank its razor-sharp teeth into Harry’s finger and he had a hard job shaking it off until – Khi nó quyết định thả con ma lùm đầu tiên nó bắt được sang bên kia hàng giậu, thì con ma lùm, cảm nhận được sự mềm lòng của nó, đã cắm phập những cái răng sắc như dao lam của nó vào ngón tay Harry. Vất vả lắm nó mới hảy được con ma lùm ra, và khi đó thì...
‘Wow, Harry – that must’ve been fifty feet …’“Chà, Harry… con đó văng xa phải đến mười mấy thước...”
The air was soon thick with flying gnomes.Chẳng mấy chốc, bầu trời dày nghịt những con ma lùm bị quăng vun vút.
‘See, they’re not too bright,’ said George, seizing five or six gnomes at once.George nắm một lúc năm sáu con ma bụi, nói: “Coi, tụi nó cũng không thông minh cho lắm.
‘The moment they know the de-gnoming’s going on they storm up to have a look. Vừa nghe có cuộc dọn dẹp ma lùm ma bụi trong vườn là chúng hè nhau thò đầu lên coi.
You’d think they’d have learned by now just to stay put.’ Còn mình thì lại cứ đinh ninh chúng đã học khôn ra được mà trốn cho kỹ.”
Soon, the crowd of gnomes in the field started walking away in a straggling line, their little shoulders hunched.Chỉ một lát sau, bầy ma lùm ma bụi ở ngoài đồng bắt đầu bỏ đi thành hàng dài rời rạc, đôi vai nhỏ của chúng gù lên.
‘They’ll be back,’ said Ron, as they watched the gnomes disappear into the hedge on the other side of the field.Khi nhìn theo chúng biến mất sau hàng giậu bên kia cánh đồng, Ron nói: “Tụi nó sẽ trở lại.
‘They love it here … Dad’s too soft with them, he thinks they’re funny …’ Tụi nó khoái ở đây lắm… Ba quá nương tay với chúng; ba nói tụi nó tức cười...”
Just then, the front door slammed.Đúng lúc đó, cửa cái đóng sầm.
‘He’s back!’ said George. ‘Dad’s home!’ George kêu lên: “Ba về! Ba đã về!”
They hurried through the garden and back into the house.Chúng vội vã chạy qua sân trở vô nhà.
Mr Weasley was slumped in a kitchen chair with his glasses off and his eyes closed.Ông Weasley đang ngồi thụp trong cái ghế ở nhà bếp, cặp kính đã gỡ ra và hai mắt ông nhắm nghiền.
He was a thin man, going bald, but the little hair he had was as red as any of his children’s. Ông là một người đàn ông gầy, sắp hói đầu, nhưng mớ tóc còn lại ít ỏi cũng đỏ hoe như tóc bất cứ đứa con nào của ông.
He was wearing long green robes which were dusty and travel-worn. Ông mặc áo chùng phù thủy màu xanh lá, tấm áo đầy bụi đường.
‘What a night,’ he mumbled, groping for the teapot as they all sat down around him.Ông lẩm bẩm: “Thiệt là một đêm khủng khiếp!” Ông cầm ấm trà lên khi mọi người bắt đầu ngồi xuống quây quần chung quanh.
‘Nine raids.“Chín cuộc khám xét.
Nine! And old Mundungus Fletcher tried to put a hex on me when I had my back turned …’ Chín cuộc! Lão Mundungus Fletcher lại còn thử ếm bùa cho ba khi ba vừa quay lưng đi...”
Mr Weasley took a long gulp of tea and sighed.Ông Weasley hớp một ngụm trà lớn và thở dài.
‘Find anything, Dad?’ said Fred eagerly.Fred hớn hở hỏi: “Tìm được gì không ba?”
‘All I got were a few shrinking door-keys and a biting kettle,’ yawned Mr Weasley.“Ba chỉ tịch thu được có vài cái chìa khóa co rút và một cái ấm ưa cắn.” Ông ngáp:
‘There was some pretty nasty stuff that wasn’t my department, though.“Có vài vụ khá bê bối, nhưng không ở trong sở của ba.
Mortlake was taken away for questioning about some extremely odd ferrets, but that’s the Committee on Experimental Charms, thank goodness …’ Có mấy vụ truy tầm quá quắt, Mortlake phải đi điều tra. May phước chuyện đó là của bên Ủy ban Bùa chú Thử nghiệm...”
‘Why would anyone bother making door-keys shrink?’ said George.George hỏi: “Ai mất công làm mấy cái chìa khóa co rút để làm gì vậy ba?”
‘Just Muggle-baiting,’ sighed Mr Weasley.Ông Weasley thở dài: “Chẳng qua hám lừa dân Muggle.
‘Sell them a key that keeps shrinking to nothing so they can never find it when they need it … Bán cho họ một cái chìa khóa mà nó cứ co rút lại cho đến khi không còn gì nữa, để tới khi họ cần đến thì tìm không ra...
Of course, it’s very hard to convict anyone because no Muggle would admit their key keeps shrinking – they’ll insist they just keep losing it. Dĩ nhiên, khó mà buộc tội được ai, vì không có dân Muggle nào lại nghĩ rằng chìa khóa của họ co rút lại được - họ cứ khẳng định là họ đánh mất khóa thôi.
Bless them, they’ll go to any lengths to ignore magic, even if it’s staring them in the face … but the things our lot have taken to enchanting, you wouldn’t believe –’ Quỷ ma độ họ, họ cứ nhất quyết không chịu tin vào ma thuật đi, trong khi ma thuật cứ xảy ra nhan nhản trước mắt... Nhưng có mấy thứ mà nhiều người trong chúng ta đem đi ếm bùa, các con không tin nổi đâu...”
‘LIKE CARS, FOR INSTANCE?’“NHƯ XE HƠI CHẲNG HẠN?”
Mrs Weasley had appeared, holding a long poker like a sword.Bà Weasley xuất hiện, tay cầm một cây gậy dài như một thanh kiếm.
Mr Weasley’s eyes jerked open. Mắt ông Weasley mở bừng ra.
He stared guiltily at his wife. Ông trợn mắt nhìn vợ với vẻ tội lỗi:
‘C-cars, Molly, dear?’“X...xe hả, em yêu?”
‘Yes, Arthur, cars,’ said Mrs Weasley, her eyes flashing.“Ừ, xe, anh Arthur.” Bà Weasley đáp, mắt bà sáng quắc:
‘Imagine a wizard buying a rusty old car and telling his wife all he wanted to do with it was take it apart to see how it worked, while really he was enchanting it to make it fly.’“Thử tưởng tượng một phù thủy mua một chiếc xe hơi cũ kỹ rỉ sét, xong nói với vợ là ông chỉ muốn tháo nó ra xem nó hoạt động như thế nào, trong khi thực ra ông ấy ếm bùa cho nó bay.”
Mr Weasley blinked.Ông Weasley chớp chớp mắt.
‘Well, dear, I think you’ll find that he would be quite within the law to do that, even if, er, he maybe would have done better to, um, tell his wife the truth … “Chà, em yêu, anh nghĩ em sẽ nhận thấy rằng ông ta làm chuyện đó hoàn toàn hợp pháp. Ngay cả nếu như… ơ… nếu ông ta được nói thật với vợ thì ổng có thể đã làm tốt hơn…
There’s a loophole in the law, you’ll find … as long as he wasn’t intending to fly the car, the fact that the car could fly wouldn’t –’Em sẽ thấy trong luật có chỗ sơ hở… Nếu ông ta không có ý định lái chiếc xe bay, thì việc trong nhà có một chiếc xe biết bay cũng không...”
‘Arthur Weasley, you made sure there was a loophole when you wrote that law!’ shouted Mrs Weasley.Bà Weasley la lên: “Anh Arthur, khi anh viết cái luật đó, chắc anh đã chủ tâm chừa ra kẽ hở phải không?
‘Just so you could carry on tinkering with all that Muggle rubbish in your shed! Có vậy anh mới có thể thực hiện được chuyện chắp vá ba mớ rác rưởi Muggle trong nhà kho của anh.
And for your information, Harry arrived this morning in the car you weren’t intending to fly!’ Và xin thông báo cho anh hay, Harry đã đến đây, hồi sáng này, trên chính chiếc xe mà anh không có ý định bay ấy!”
‘Harry?’ said Mr Weasley blankly. ‘Harry who?’Ông Weasley ngơ ngác: “Harry? Harry nào?”
He looked around, saw Harry and jumped.Ông nhìn quanh, thấy Harry, và nhảy dựng lên.
‘Good Lord, is it Harry Potter? Very pleased to meet you, Ron’s told us so much about –’“Quỷ thần ơi! Là Harry Potter hả? Rất mừng được gặp con. Ron đã kể cho gia đình bác nghe rất nhiều về...”
‘Your sons flew that car to Harry’s house and back last night!’ shouted Mrs Weasley. ‘What have you got to say about that, eh?’Bà Weasley vẫn tiếp tục hét: “Mấy đứa con trai anh lái chiếc xe bay ấy đến nhà Harry rồi trở về tối hôm qua đó! Anh nói sao về chuyện đó chứ hả?”
‘Did you really?’ said Mr Weasley eagerly.Ông Weasley háo hức: “Thực hả?
‘Did it go all right? I-I mean,’ he faltered, as sparks flew from Mrs Weasley’s eyes, ‘that-that was very wrong, boys – very wrong indeed …’Nó bay tốt không? Ba… ba muốn nói...” Ông lắp bắp khi mắt bà Weasley phát ra những tia sáng giận dữ. “Rằng… rằng làm vậy là rất bậy, các con à... đúng là bậy quá...”
‘Let’s leave them to it,’ Ron muttered to Harry, as Mrs Weasley swelled like a bullfrog.Trong khi bà Weasley giận cành hông, Ron thì thầm với Harry: “Cứ để hai ông bà giải quyết chuyện đó.
‘Come on, I’ll show you my bedroom.’ Đi, mình chỉ cho bồ coi phòng ngủ của mình.”
They slipped out of the kitchen and down a narrow passageway to an uneven staircase, which zigzagged its way up through the house.Hai đứa chuồn ra khỏi nhà bếp, đi xuống một hành lang hẹp, tới một cái cầu thang chông chênh. Cái cầu thang ngoằn ngoèo chạy khắp căn nhà.
On the third landing, a door stood ajar. Trên tầng thứ ba, một cánh cửa hé mở.
Harry just caught sight of a pair of bright brown eyes staring at him before it closed with a snap. Harry bắt gặp một đôi mắt nâu sáng đang chăm chú nhìn nó, lập tức cánh cửa đóng sập lại.
‘Ginny,’ said Ron.Ron nói: “Ginny đó.
‘You don’t know how weird it is for her to be this shy, she never shuts up normally –’ Bồ không biết thôi, con nhỏ mà mắc cỡ như vậy thì kỳ lạ hết sức. Thông thường có khi nào nó chịu im miệng đâu.”
They climbed two more flights until they reached a door with peeling paint and a small plaque on it, saying ‘Ronald’s Room’.Hai đứa trèo lên thêm hai tầng nữa, rồi đến một cánh cửa tróc sơn có đính một tấm bảng nhỏ ghi PHÒNG CỦA RON.
Harry stepped in, his head almost touching the sloping ceiling, and blinked.Harry bước vào, đầu nó gần đụng cái trần nhà nghiêng nghiêng. Nó chớp mắt.
It was like walking into a furnace: nearly everything in Ron’s room seemed to be a violent shade of orange: the bedspread, the walls, even the ceiling. Giống như đi vô một lò luyện kim: hầu như mọi thứ trong phòng Ron đều bị màu cam lấn át dữ dội: khăn trải giường màu cam, tường màu cam, ngay cả cái trần nhà cũng màu cam.
Then Harry realised that Ron had covered nearly every inch of the shabby wallpaper with posters of the same seven witches and wizards, all wearing bright orange robes, carrying broomsticks and waving energetically. Rồi Harry nhận thấy Ron đã phủ kín gần hết từng phân giấy dán tường te tua bằng toàn những tấm áp phích của một nhóm bảy phù thủy nam và nữ, tất cả đều mặc áo chùng màu cam, cầm cán chổi, hăng hái vẫy tay.
‘Your Quidditch team?’ said Harry.Harry hỏi: “Đội Quidditch yêu thích của bạn hả?”
‘The Chudley Cannons,’ said Ron, pointing at the orange bedspread, which was emblazoned with two giant black Cs and a speeding cannonball.Ron đáp, tay chỉ tấm khăn trải giường màu cam có trang trí hai chữ C vĩ đại màu đen và một trái đạn đại bác đang phóng nhanh: “Đội Chudley Cannons.
‘Ninth in the league.’ Đứng hàng thứ chín trong liên đoàn.”
Ron’s school spellbooks were stacked untidily in a corner, next to a pile of comics which all seemed to feature The Adventures of Martin Miggs, the Mad Muggle.Những quyển sách thần chú của Ron bị thảy bừa bãi vô góc phòng, kế bên đống truyện tranh có vẻ đều có chung một tựa là Những Cuộc Phiêu Lưu của Martin Miggs, Gã Muggle Điên.
 Ron’s magic wand was lying on top of a fish tank full of frogspawn on the window-sill, next to his fat grey rat, Scabbers, who was snoozing in a patch of sun. Cây đũa phép của Ron gác trên miệng một cái bồn cá đầy nòng nọc đặt trên bệ cửa sổ, kế bên con chuột xám mập ú của nó, con Scabbers, con này đang ngủ thiếp đi trong một mảng nắng ấm.
Harry stepped over a pack of Self-Shuffling playing cards on the floor and looked out of the tiny window.Harry bước qua cái túi đựng bộ bài Tự Xáo ở trên sàn nhà và nhìn ra cái cửa sổ tí hon.
In the field far below he could see a gang of gnomes sneaking, one by one, back through the Weasleys’ hedge.Nó có thể thấy ở cánh đồng xa xa phía dưới kia, một băng ma lùm đang lén lút chui qua hàng giậu nhà Weasley, từng con một.
Then he turned to look at Ron, who was watching him almost nervously, as though waiting for his opinion. Rồi nó quay lại nhìn Ron, thằng bạn đang nhìn nó hơi căng thẳng, như đang chờ nghe ý kiến.
‘It’s a bit small,’ said Ron quickly.Ron nói nhanh: “Nó hơi nhỏ.
‘Not like that room you had with the Muggles. Không bằng căn phòng của bồ ở gia đình Muggle.
And I’m right underneath the ghoul in the attic, he’s always banging on the pipes and groaning …’ Đã vậy mình lại ở ngay dưới chỗ của con ma xó trên rầm thượng; nó cứ nện mấy ống nước và rên rỉ hoài...”
But Harry, grinning widely, said, ‘This is the best house I’ve ever been in.’Nhưng Harry toét miệng cười nói: “Đây là ngôi nhà đẹp nhất mà mình từng ở đấy!”
Ron’s ears went pink.Hai tai của Ron ửng hồng.