Chương 2

IIII
So I lived my life alone, without anyone that I could really talk to, until I had an accident with my plane in the Desert of Sahara, six years ago.Như vậy đó, tôi đã sống một mình, chẳng có ai thật sự chuyện trò, cho đến một hôm tôi hỏng máy bay trong sa mạc Sahara cách đây sáu năm.
Something was broken in my engine. Có cái gì trong máy vỡ.
And as I had with me neither a mechanic nor any passengers, I set myself to attempt the difficult repairs all alone. Nhưng vì tôi đi một mình, không thợ máy, không hành khách, tôi bắt đầu cố chữa cho được ca hỏng khó khăn này.
It was a question of life or death for me: I had scarcely enough drinking water to last a week. Đối với tôi, đây là một việc sống chết. Phải dè lắm tôi mới đủ nước uống tám ngày.
The first night, then, I went to sleep on the sand, a thousand miles from any human habitation.Buổi tối đầu tiên, thế đấy, tôi ngủ trên mặt cát, mọi vùng có người ở đều cách một nghìn dặm.
I was more isolated than a shipwrecked sailor on a raft in the middle of the ocean. Tôi còn trơ vơ hơn nhiều so với kẻ đắm tàu ở trên bè giữa biển cả.
Thus you can imagine my amazement, at sunrise, when I was awakened by an odd little voice. Vậy mà các bạn tưởng tượng, tôi ngạc nhiên biết bao khi, mờ sáng hôm sau, có một giọng nói nhỏ nhẻ, lạ lắm, đánh thức tôi dậy.
It said: Giọng ấy nói:
'If you please--draw me a sheep!'Ông làm ơn… ông vẽ giúp tôi một con cừu!
'What!'- Hả?
'Draw me a sheep!'- Vẽ giúp tôi một con cừu…
I jumped to my feet, completely thunderstruck.Tôi bật lên như bị sét đánh.
I blinked my eyes hard. Tôi dụi mắt.
I looked carefully all around me. Tôi nhìn kĩ.
And I saw a most extraordinary small person, who stood there examining me with great seriousness. Tôi thấy một cậu bé hết sức dị thường đang nghiêm trang nhìn tôi.
Here you may see the best portrait that, later, I was able to make of him. Đây, bức chân dung đẹp nhất mà về sau tôi vẽ được về cậu bé ấy:
But my drawing is certainly very much less charming than its model.Nhưng bức vẽ của tôi hẳn là còn kém đẹp hơn người mẫu rất nhiều.

That, however, is not my fault. Lỗi đâu phải tại tôi.
The grown-ups discouraged me in my painter’s career when I was six years old, and I never learned to draw anything, except boas from the outside and boas from the inside. Tại người lớn mà tôi nản lòng trong sự nghiệp hội họa, vào lúc lên sáu, và tôi chẳng học vẽ một tí nào hết, ngoài các con trăn, nhìn bên ngoài hay bổ dọc.
Now I stared at this sudden apparition with my eyes fairly starting out of my head in astonishment. Mắt tròn xoe kinh ngạc, tôi nhìn hình người hiện ra trước mắt.
Remember, I had crashed in the desert a thousand miles from any inhabited region. Các bạn chớ quên rằng lúc bấy giờ tôi đang cách mọi vùng có người ở là một nghìn dặm nhé.
And yet my little man seemed neither to be straying uncertainly among the sands, nor to be fainting from fatigue or hunger or thirst or fear. Thế mà cậu bé của tôi không có vẻ gì là bị đi lạc cả, cũng không chết nhọc, chết đói, chết khát, chết sợ.
Nothing about him gave any suggestion of a child lost in the middle of the desert, a thousand miles from any human habitation. Em không có bộ tịch gì của một đứa bé bị lạc giữa sa mạc, một nghìn dặm cách mọi nơi có người ở.
When at last I was able to speak, I said to him: Sau cùng, mở được cái miệng tôi hỏi:
‘But–what are you doing here?’ – Nhưng… em đang làm cái gì đây?
And in answer he repeated, very slowly, as if he were speaking of a matter of great consequence: Thế là em lặp lại câu lúc nãy, rất dịu dàng, như đó là một điều rất hệ trọng:
‘If you please–draw me a sheep …’ – Ông làm ơn… hãy vẽ giúp tôi một con cừu.
When a mystery is too overpowering, one dare not disobey. Khi rõ ràng là bí ẩn quá rồi, ta không dám không tuân theo.
Absurd as it might seem to me, a thousand miles from any human habitation and in danger of death, I took out of my pocket a sheet of paper and my fountain-pen. Đang bị tai nạn có thể chết, lại ở một nghìn dặm cách mọi nơi có người, lời yêu cầu đối với tôi lại hết sức vô lí, tôi đành rút từ trong túi ra một tờ giấy và một cây bút máy.
But then I remembered how my studies had been concentrated on geography, history, arithmetic and grammar, and I told the little chap (a little crossly, too) that I did not know how to draw. Nhưng tôi liền nhớ ngay rằng mình đã chỉ học môn địa lí, môn sử, môn toán và môn ngữ pháp nhiều nhất, nên tôi nói với cậu bé (tôi hơi khó chịu) rằng tôi không biết vẽ.
He answered me: Em trả lời tôi:
‘That doesn’t matter. – Không hề gì.
Draw me a sheep …’ Ông vẽ cho tôi một con cừu.
But I had never drawn a sheep. So I drew for him one of the two pictures I had drawn so often. Vì tôi chưa hề vẽ một con cừu nào, nên tôi vẽ lại cho em một trong hai bức hình duy nhất mà tôi có thể vẽ.
It was that of the boa constrictor from the outside. Hình con trăn bụng kín.
And I was astounded to hear the little fellow greet it with, Tôi ngạc nhiên nghe cậu bé trả lời:
‘No, no, no! I do not want an elephant inside a boa constrictor. – Không! Không! Tôi không thích con voi trong bụng con trăn đâu.
A boa constrictor is a very dangerous creature, and an elephant is very cumbersome. Con trăn nó thật là nguy hiểm, mà con voi thì kềnh càng quá!
Where I live, everything is very small. Ở quê tôi, voi bé tẹo kia.
What I need is a sheep. Tôi cần một con cừu.
Draw me a sheep.’ Vẽ cho tôi một con cừu!
So then I made a drawing. Thế là tôi vẽ.

He looked at it carefully, then he said: Em nhìn chăm chú, rồi nói:
‘No. This sheep is already very sickly. Make me another.’ – Không, con ấy ốm quá rồi. Ông hãy làm con khác.
So I made another drawing. Tôi vẽ:

My friend smiled gently and indulgently. Cậu bạn tôi mỉm cười dễ thương, giọng khoan dung:
‘You see yourself,’ he said, ‘that this is not a sheep. This is a ram. It has horns.’ – Ông nhìn xem… không phải cừu, nó là dê. Nó có sừng mà…
So then I did my drawing over once more. Tôi liền vẽ lại bức vẽ một lần nữa.

But it was rejected too, just like the others. Nhưng bức này cũng bị bác như những bức trước:
‘This one is too old. I want a sheep that will live a long time.’ – Con ấy nó già quá. Tôi muốn một con cừu sống được lâu cơ.
By this time my patience was exhausted, because I was in a hurry to start taking my engine apart. So I tossed off this drawing. Không có đủ kiên nhẫn, vì tôi sốt ruột muốn bắt tay vào việc tháo ngay cái máy, thế là tôi nguệch ngoạc bức vẽ này.

And I threw out an explanation with it. Và tôi nói to:
‘This is only his box. The sheep you asked for is inside.’ – Cái này là cái hòm. Con cừu em thích nó ở trong đó.
I was very surprised to see a light break over the face of my young judge: Nhưng tôi hết sức kinh ngạc thấy khuôn mặt của vị giám khảo trẻ tuổi của tôi sáng rỡ lên:
‘That is exactly the way I wanted it! Do you think that this sheep will have to have a great deal of grass?’ – Đúng là tôi muốn như thế này đây! Với con cừu này, có cần nhiều cỏ không ạ?
‘Why?’ – Sao em hỏi thế?
‘Because where I live everything is very small . . .’ – Vì căn nhà tôi, nó bé tí tẹo mà…
‘There will surely be enough grass for him,’ I said. ‘It is a very small sheep that I have given you.’ – Chắc là đủ, em ạ. Con cừu tôi cho em cũng chỉ bé tí.
He bent his head over the drawing. Em cúi đầu xuống bức vẽ:
‘Not so small that–Look! He has gone to sleep . . .’ – Chẳng bé quá đâu… Ôi! Nó ngủ rồi đây này!
And that is how I made the acquaintance of the little prince. Và thế đấy, tôi làm quen với hoàng tử nhỏ.