Chương 3

It took me a long time to learn where he came from. The little prince, who asked me so many questions, never seemed to hear the ones I asked him. It was from words dropped by chance that, little by little, everything was revealed to me. Phải rất lâu, tôi mới hiểu em từ đâu đến. Cậu hoàng tử hỏi tôi nhiều câu mà dường như không bao giờ chú ý nghe tôi hỏi. Chỉ là những tiếng ngẫu nhiên buột ra dần dần nói cho tôi hiểu mọi sự.
The first time he saw my airplane, for instance (I shall not draw my airplane; that would be much too complicated for me), he asked me: Ví dụ như, khi lần đầu em chợt thấy chiếc máy bay của tôi, (tôi sẽ không vẽ chiếc máy bay đâu: bức vẽ đó sẽ phức tạp hơn nhiều lắm, so với tài vẽ của tôi) em hỏi tôi:
‘What is that object?’ – Cái kia là vật gì thế ?
‘That is not an object. It flies. It is an airplane. It is my airplane.’ – Không phải vật. Nó bay được đấy. Nó là một chiếc máy bay. Đó là chiếc máy bay của tôi.
And I was proud to have him learn that I could fly. Tôi tự hào nói cho em biết là tôi bay.
He cried out, then: Em bé liền kêu lên:
‘What! You dropped down from the sky?’ – Thế ra ông rơi từ trên trời xuống?
‘Yes,’ I answered, modestly. – Phải – tôi nói khiêm tốn.
‘Oh! That is funny!’ – Ôi , đã lạ lùng chưa…
And the little prince broke into a lovely peal of laughter, which irritated me very much. I like my misfortunes to be taken seriously. Và hoàng tử bật lên một tiếng cười khanh khách rất xinh nhưng làm tôi cáu lắm. Tôi muốn ai cũng phải đánh giá nghiêm trọng mọi tai nạn của tôi.
Then he added: Cười xong, em nói thêm:
‘So you, too, come from the sky! Which is your planet?’ – Thế là cả ông, ông cũng từ trên trời xuống? Ông ở hành tinh nào?
At that moment I caught a gleam of light in the impenetrable mystery of his presence; and I demanded, abruptly: Tức thì tôi thấy lóe lên một tia sáng gì đó, về sự có mặt bí ẩn của em, và đột nhiên tôi hỏi:
‘Do you come from another planet?’ – Thế ra em ở một hành tinh khác tới ?
But he did not reply. He tossed his head gently, without taking his eyes from my plane: Nhưng em không trả lời tôi. Em vừa nhìn chiếc máy bay của tôi vừa lắc đầu khe khẽ:
‘It is true that on that you can’t have come from very far away . . .’ – Nhưng mà, ngồi trên cái đó thì ông cũng chẳng thể tới đây, nếu ông ở xa quá…
And he sank into a reverie, which lasted a long time. Then, taking my sheep out of his pocket, he buried himself in the contemplation of his treasure. Rồi em đắm mình mơ màng rất lâu. Sau đó, móc túi lấy con cừu, em lại ngắm nghía mê mệt của báu đó của mình.
You can imagine how my curiosity was aroused by this half-confidence about the ‘other planets.’ I made a great effort, therefore, to find out more on this subject. Các bạn hãy tưởng tượng là tôi bị kích động như thế nào bởi lời tâm sự nửa vời về ‘các hành tinh khác’ ấy. Vì vậy, tôi cố tìm hiểu rõ hơn:
‘My little man, where do you come from? What is this ‘where I live,’ of which you speak? Where do you want to take your sheep?’ – Cậu em, em từ đâu đến? ‘Quê em’ là đâu thế? Em muốn mang con cừu của ta về đâu.
After a reflective silence he answered: Sau một lát im lặng trầm ngâm, em trả lời tôi:
‘The thing that is so good about the box you have given me is that at night he can use it as his house.’ – Thuận lợi nhất, với cái thùng ông cho tôi, là ban đêm, cừu có thể dùng nó làm nhà ở.
‘That is so. And if you are good I will give you a string, too, so that you can tie him during the day, and a post to tie him to.’ – Được chứ. Em mà ngoan, ta còn cho em một sợi dây để buộc cừu ban ngày. Và một cái cọc nữa.
But the little prince seemed shocked by this offer: Lời đề nghị đó có vẻ làm cậu hoàng tử không vừa lòng:
‘Tie him! What a queer idea!’ – Buộc? Ôi! Ngộ nghĩnh chưa!
‘But if you don’t tie him,’ I said, ‘he will wander off somewhere, and get lost.’ – Nhưng không buộc, nó sẽ đi lung tung, đi lạc…
My friend broke into another peal of laughter: Rồi người bạn mới của tôi tức thì lại bật cười:
‘But where do you think he would go?’ – Nó đi đằng nào được cơ chứ?
‘Anywhere. Straight ahead of him.’ – Bất cứ đâu. Cứ đi thẳng…
Then the little prince said, earnestly: Đến đó, cậu hoàng tử nghiêm trang nhận xét:
‘That doesn’t matter. Where I live, everything is so small!’ – Không hề gì. Quê tôi bé lắm!
And, with perhaps a hint of sadness, he added: Rồi, với một chút xíu ngậm ngùi, có lẽ thế, em nói thêm:
‘Straight ahead of him, nobody can go very far . . .’ – Nếu mà cứ đi thẳng thì chẳng lấy gì làm xa…