Chương 1 – Gió đông

Nguồn text Tiếng Việt
Tác giả: P.L Travers
Dịch giả: Minh Đức & Phương Nam


Chapter One. EAST WIND1 - Gió đông
IF YOU WANT to find Cherry Tree Lane all you have to do is ask the Policeman at the crossroads.Nếu bạn muốn tìm hẻm Cây Anh Đào, đơn giản nhất là cứ hỏi một viên cảnh sát, ở ngay ngã tư ấy.
He will push his helmet slightly to one side, scratch his head thoughtfully, and then he will point his huge white-gloved finger and say: Anh ta sẽ từ từ ngả mũ qua một bên, gãi gãi đầu vẻ đầy suy nghĩ, rồi chỉ cái ngón tay to tướng có mang găng trắng về một hướng, và nói:
“First to your right, second to your left, sharp right again, and you’re there. Good morning.” “Đầu tiên rẽ phải, sau đó rẽ trái, rồi lại rẽ phải, thế là tới nơi. Xin chào.”
And sure enough,Thế là đủ, cam đoan với bạn đấy.
if you follow his directions exactly, you will be there – right in the middle of Cherry Tree Lane, Nếu tuyệt đối đi theo hướng anh ta chỉ, bạn sẽ tới nơi, ngay chính giữa hẻm Cây Anh Đào.
where the houses run down one side and the Park runs down the other and the cherry-trees go dancing right down the middle. Cái hẻm ấy, một bên là nhà cửa sải dài theo chiều dốc, bên kia là công viên, và ở giữa là hàng cây anh đào phất phơ.
If you are looking for Number Seventeen – and it is more than likely that you will be, for this book is all about that particular house – you will very soon find it.Và nếu bạn tìm nhà Số Mười Bảy, mà khả năng này là rất đáng kể, bởi cuốn sách này nói về ngôi nhà rất đặc biệt ấy mà, thì bạn sẽ nhanh chóng tìm thấy nó thôi.
To begin with, it is the smallest house in the Lane. Gợi ý nhé: đó là ngôi nhà nhỏ nhất trong hẻm.
And besides that, it is the only one that is rather dilapidated and needs a coat of paint. Bổ sung thêm: nó đã cũ lắm rồi và rất cần một lớp sơn mới.
But Mr Banks, who owns it, said to Mrs Banks that she could have either a nice, clean, comfortable house or four children. Nhưng ông Banks, chủ ngôi nhà, nói với bà Banks rằng bà ấy có thể có hoặc một ngôi nhà đẹp, sạch, sang trọng, hoặc bốn đứa con.
But not both, for he couldn’t afford it. Không được chọn cả hai, ông không thể chu cấp nổi.
And after Mrs Banks had given the matter some consideration she came to the conclusion that she would rather have Jane, who was the eldest, and Michael, who came next, and John and Barbara, who were Twins and came last of all.Còn bà Banks, sau khi cân nhắc đắn đo, đã đi tới quyết định rằng bà cần hơn cả là Jane, cô con gái đầu lòng, rồi đến Michael và sau cùng là John với Barbara, hai bé sinh đôi út ít.
So it was settled, and that was how the Banks family came to live at Number Seventeen, with Mrs Brill to cook for them, and Ellen to lay the tables, and Robertson Ay to cut the lawn and clean the knives and polish the shoes and, as Mr Banks always said, “to waste his time and my money.” Vậy là đã quyết định xong, cả gia đình họ chuyển tới ở nhà Số Mười Bảy; trong nhà có bà Brills nấu bếp, cô Ellen dọn dẹp bàn ghế, anh Robertson Ay cắt cỏ, mài dao, đánh giày, và cả việc mà ông Banks vẫn nói, là “làm mất thời gian của hắn và phí tiền của tôi.”
And, of course, besides these there was Katie Nanna, who doesn’t really deserve to come into the book at all because, at the time I am speaking of, she had just left Number Seventeen.Ồ, còn cả Katie Nanna nữa - nhưng người này thật ra rất không xứng đáng được kể đến, bởi lúc tôi đang nói với các bạn đây, bà ta đã rời khỏi nhà Số Mười Bảy.
“Without a by your leave or a word of warning.“Không xin phép, cũng không báo trước gì cả.
And what am I to do?” said Mrs Banks. Em phải làm gì bây giờ?” bà Banks than thở.
“Advertise, my dear,” said Mr Banks, putting on his shoes.“Thì đăng quảng cáo ấy mình,” ông Banks vừa xỏ giày vừa trả lời.
“And I wish Robertson Ay would go without a word of warning, for he has again polished one boot and left the other untouched. “Ước gì cái tên Robertson Ay cũng chịu mất dạng không nói một lời như thế, hắn lại đánh giày một chiếc bỏ một chiếc nữa rồi đây này.
I shall look very lopsided.” Trông tôi có cọc cạch không cơ chứ!”
“That,” said Mrs Banks, “is not of the least importance.“Thì đã sao nào,” bà Banks nói tiếp.
You haven’t told me what I’m to do about Katie Nanna.” “Mình vẫn chưa nói em phải làm gì với Katie Nanna.”
“I don’t see how you can do anything about her since she has disappeared,” replied Mr Banks.“Tôi thấy là mình chẳng thể làm gì được, bà ta đã biến mất rồi còn đâu,” ông Banks đáp,
“But if it were me – I mean I – well, I should get somebody to put in the Morning Paper the news that Jane and Michael and John and Barbara Banks (to say nothing of their Mother) require the best possible Nannie at the lowest possible wage and at once.“Nếu phải tôi ấy à, tôi sẽ đăng ngay một mẩu quảng cáo trên tờ Tin Sáng, rằng Jane và Michael và John và Barbara Banks (không hề đếm xỉa tới mẹ của mấy đứa này!) đang rất cần một cô bảo mẫu tốt nhất, với mức lương thấp nhất có thể.
Then I should wait and watch for the Nannies to queue up outside the front gate, and I should get very cross with them for holding up the traffic and making it necessary for me to give the policeman a shilling for putting him to so much trouble. Sau đó tôi sẽ ngồi chờ và sẽ thấy cả một dọc các cô bảo mẫu xếp hàng trước cửa nhà mình, rồi tôi sẽ rất cáu vì các cô ấy cản trở giao thông. Và tôi lại phải ra dúi cho tay cảnh sát một đồng shilling vì đã làm phiền anh ta.
Now I must be off. Thôi, tôi phải đi đây.
Whew, it’s as cold as the North Pole. Ái chà, trời lạnh như ở Bắc Cực vậy.
Which way is the wind blowing?” Gió thổi hướng nào thế nhỉ?”
And as he said that, Mr Banks popped his head out of the window and looked down the Lane to Admiral Boom’s house at the corner.Vừa nói ông Banks vừa thò đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn về hướng nhà Đô đốc Boom ở góc đường.
This was the grandest house in the Lane, and the Lane was very proud of it because it was built exactly like a ship. Đó là ngôi nhà lớn nhất trong hẻm, và cả hẻm này rất lấy làm tự hào về nó, bởi hình dáng của nó y hệt một con tàu.
There was a flagstaff in the garden, and on the roof was a gilt weathercock shaped like a telescope. Có một cột cờ ở giữa vườn, và trên nóc nhà lại có cả một cái chong chóng gió mạ vàng, nhìn từ xa trông như cái kính viễn vọng.
“Ha!” said Mr Banks, drawing in his head very quickly.“Úi trời,” ông Banks vội rụt đầu vào.
“Admiral’s telescope says East Wind. “Kính viễn vọng nhà Đô đốc bảo rằng đang có gió đông.
I thought as much. Tôi cũng nghĩ như thế.
There is frost in my bones. Lạnh thấu cả xương.
I shall wear two overcoats.” Lần này thì phải mặc hai áo khoác rồi.”
And he kissed his wife absentmindedly on one side of her nose and waved to the children and went away to the City.Nói rồi ông Banks hôn vợ hờ hững vào một bên mũi, vẫy tay chào bọn trẻ và lên đường vào thành phố.
Now, the City was a place where Mr Banks went every day – except Sundays, of course, and Bank HolidaysTrung tâm thành phố là nơi ông Banks đến mỗi ngày, trừ Chủ Nhật, tất nhiên, và cả các ngày nghỉ lễ của nhà băng nữa.
– and while he was there he sat on a large chair in front of a large desk and made money. Tại đó, ông ngồi trên một cái ghế lớn, trước một cái bàn dài, và làm ra những đồng tiền.
All day long he worked, cutting out pennies and shillings and half-crowns and threepenny-bits. Cả ngày ông làm việc, khắc những đồng xu, đồng bạc, đồng nửa curon và đồng ba xu.
And he brought them home with him in his little black bag. Rồi ông dồn vào một cái túi nhỏ màu đen, mang về nhà.
Sometimes he would give some to Jane and Michael for their money-boxes, and when he couldn’t spare any he would say, “The Bank is broken,” and they would know he hadn’t made much money that day. Thỉnh thoảng ông cho Jane và Michael vài đồng để bọn trẻ nhét vào hộp tiết kiệm; khi nào không cho tiền, ông sẽ nói “Ngân hàng phá sản rồi,” và cả nhà đều biết hôm đó ông không làm ra được nhiều đồng tiền.
Well, Mr Banks went off with his black bag, and Mrs Banks went into the drawing room and sat there all day long writing letters to the papers and begging them to send some Nannies to her at once as she was waiting; and upstairs in the Nursery, Jane and Michael watched at the window and wondered who would come.Vậy là ông Banks ra khỏi nhà với cái túi màu đen còn bà Banks thì đi vào phòng khách, cả ngày bà ngồi đó viết thư gửi cho các báo, năn nỉ họ gửi tới vài cô bảo mẫu ngay lập tức vì bà đang mong chờ lắm lắm. Cùng lúc ấy, trên phòng bọn trẻ, Jane và Michael nhìn chăm chăm qua cửa sổ tự hỏi liệu ai sẽ tới.
They were glad Katie Nanna had gone, for they had never liked her. Bọn trẻ rất vui mừng vì Katie Nanna đã ra đi. Chúng chưa bao giờ thích bà này cả.
She was old and fat and smelt of barley-water. Đó là một bà vừa già lại vừa béo và lúc nào cũng bốc mùi thum thủm của nước ngâm lúa mạch.
Anything, they thought, would be better than Katie Nanna – if not much better. Cả hai đứa đều nghĩ bất kỳ ai cũng sẽ tốt hơn Katie Nanna, nếu không muốn nói là tốt hơn nhiều .
When the afternoon began to die away behind the Park, Mrs Brill and Ellen came to give them their supper and to bath the Twins.Khi bóng chiều dần khuất sau công viên, bà Brills và cô Ellen tới cho bọn trẻ ăn và tắm cho hai đứa sinh đôi.
And after supper Jane and Michael sat at the window watching for Mr Banks to come home, and listening to the sound of the East Wind blowing through the naked branches of the cherry trees in the Lane. Sau bữa ăn, Jane và Michael lại ngồi bên cửa sổ, lắng nghe tiếng gió đông thổi qua những cành cây trơ trụi dọc theo con hẻm và chờ ông Banks về.
The trees themselves, turning and bending in the half light, looked as though they had gone mad and were dancing their roots out of the ground. Những cây anh đào cũng quay ngang quay ngửa uốn éo dưới ánh chiều chạng vạng, trông như thể chúng đang hóa điên và sẽ nhảy nhót cho tới khi rễ bật khỏi mặt đất.
“There he is!” said Michael, pointing suddenly to a shape that banged heavily against the gate.“Bố về kìa,” Michael la lên, chỉ tay về phía một bóng người đang ập vào cổng.
Jane peered through the gathering darkness. Jane căng mắt nhìn qua bóng tối nhập nhoạng.
“That’s not Daddy,” she said.“Không phải bố,” cô bé nói.
“It’s somebody else.” “Một người khác.”
Then the shape, tossed and bent under the wind, lifted the latch of the gate, and they could see that it belonged to a woman, who was holding her hat on with one hand and carrying a bag in the other.Rồi cái bóng người nghiêng ngả trong gió đưa tay mở chốt cổng. Giờ thì chúng đã nhận ra đó là một phụ nữ, một tay giữ mũ, tay kia xách túi.
As they watched, Jane and Michael saw a curious thing happen.Và đúng lúc ấy xảy ra một chuyện lạ lùng.
As soon as the shape was inside the gate the wind seemed to catch her up into the air and fling her at the house. Bóng người vừa qua cổng thì gió lại đột nhiên nhấc bổng cô lên rồi hạ cô xuống ngay trước cửa.
It was as though it had flung her first at the gate, waited for her to open it, and then lifted and thrown her, bag and all, at the front door. Cứ như thể gió đã đem cô đến cổng, chờ cô mở cổng xong thì lại nhấc lên rồi hạ cả người lẫn túi, tất cả, xuống cửa trước.
The watching children heard a terrific bang, and as she landed the whole house shook. Bọn trẻ nghe một tiếng “ầm”, rồi khi cô này chạm đất, cả ngôi nhà bỗng rung lên.
“How funny! I’ve never seen that happen before,” said Michael.“Vui thật. Em chưa thấy cái gì như thế bao giờ,” Michael nói.
“Let’s go and see who it is!” said Jane, and taking Michael’s arm she drew him away from the window, through the Nursery and out on to the landing.“Xuống xem ai đi nào!” Jane nói và kéo tay Michael chạy ra khỏi phòng về phía đầu cầu thang.
From there they always had a good view of anything that happened in the front hall. Ở đây, chúng sẽ thấy rõ hơn điều gì đang xảy ra dưới nhà.
Presently they saw their Mother coming out of the drawing room with a visitor following her.Đầu tiên, hai đứa thấy mẹ bước ra khỏi phòng khách, có một người đi cùng mẹ.
Jane and Michael could see that the newcomer had shiny black hair – Jane và Michael nhìn rõ vị khách này có mái tóc đen óng ả.
“Rather like a wooden Dutch doll,” whispered Jane. “Giống búp bê Hà Lan nhỉ,” Jane thì thầm.
And that she was thin, with large feet and hands, and small, rather peering blue eyes. Vị khách vóc người mảnh khảnh, chân và tay to, còn đôi mắt nhỏ, sáng và xanh biếc.
“You’ll find that they are very nice children,” Mrs Banks was saying.“Rồi cô sẽ thấy bọn trẻ rất ngoan...” tiếng bà Banks.
Michael’s elbow gave a sharp dig at Jane’s ribs.Michael hích khuỷu tay vào sườn Jane.
“And that they give no trouble at all,” continued Mrs Banks uncertainly, as if she herself didn’t really believe what she was saying. They heard the visitor sniff as though she didn’t either.“... và không gây ra chút rắc rối nào,” bà Bank nói bằng giọng có vẻ không được tự tin cho lắm, như thể chính bà cũng không dám tin vào những lời mình đang nói. Bọn trẻ nghe rõ tiếng cô khách hứ hứ khe khẽ, áng chừng cũng chẳng tin vào những gì mình vừa nghe.
“Now, about references—” Mrs Banks went on.“Và về giấy giới thiệu...” bà Banks tiếp.
“Oh, I make it a rule never to give references,” said the other firmly. Mrs Banks stared.“Ồ, tôi có một nguyên tắc là không bao giờ đưa ra các giấy giới thiệu,” cô khách nói một cách dứt khoát làm bà Banks hơi sững người.
“But I thought it was usual,” she said.“Tôi nghĩ điều ấy là bình thường chứ,” bà nói.
“I mean – I understood people always did.” “Ý tôi là... tất cả mọi người đều thế.”
“A very old-fashioned idea, to my mind,” Jane and Michael heard the stern voice say.“Thật là một suy nghĩ lỗi thời, theo quan điểm của tôi,” Jane và Micheal nghe rõ giọng nói đầy nghiêm khắc.
Very old-fashioned.  Quiteout of date, as you might say.” “Cực kỳ lỗi thời. Cực kỳ lạc hậu, có thể nói vậy.”
Now, if there was one thing Mrs Banks did not like, it was to be thought old-fashioned.Nếu có điều gì mà bà Banks không hề thích, thì đó chính là việc bà bị cho là một người lỗi thời.
She just couldn’t bear it. Bà không sao chịu nổi chuyện này.
So she said quickly: Thế là bà đáp lời rất nhanh:
“Very well, then.“Được rồi.
We won’t bother about them. Chúng tôi sẽ không làm phiền cô về những việc ấy nữa.
I only asked, of course, in case you – er – required it. Tôi chỉ hỏi, à, tất nhiên là, trong trường hợp mà cô … ờ. yêu cầu thôi.
The nursery is upstairs—” Phòng bọn trẻ ở trên gác.”
And she led the way towards the staircase, talking all the time, without stopping once.Rồi bà tiến thẳng lên gác, nói luôn miệng, không để lấy một phút ngưng nghỉ.
And because she was doing that Mrs Banks did not notice what was happening behind her, but Jane and Michael, watching from the top landing, had an excellent view of the extraordinary thing the visitor now did. Vì mải mê nói nên bà Banks không hề để ý tới điều gì xảy ra sau lưng mình, nhưng Jane và Michael, đứng trên đầu cầu thang, nhìn rất rõ những điều kỳ lạ của cô khách kia đang làm.
Certainly she followed Mrs Banks upstairs, but not in the usual way.Rõ ràng là cô đang theo bà Banks lên gác, nhưng không phải theo cách bình thường.
With her large bag in her hands she slid gracefully up the banisters, and arrived at the landing at the same time as Mrs Banks. Với cái túi xách to đùng trên tay, cô trượt lên nhẹ nhàng trên tay vịn cầu thang và tới nơi cùng lúc với bà Banks.
Such a thing, Jane and Michael knew, had never been done before. Một chuyện kiểu thế, như Jane và Michael biết được, là chưa từng xảy ra.
Down, of course, for they had often done it themselves. Trượt xuống thì tất nhiên là được rồi, Jane và Michael cũng đã nhiều lần làm thế.
But up – never! They gazed curiously at the strange new visitor. Nhưng trượt lên ấy hả, chưa bao giờ! Bọn trẻ tò mò nhìn cô khách lạ chăm chăm.
“Well, that’s all settled, then.” A sigh of relief came from the children’s Mother.“Vậy là coi như đã ổn định xong,” mẹ của mấy đứa trẻ thở một hơi dài nhẹ nhõm.
“Quite. As long as I’m satisfied,” said the other, wiping her nose with a large red and white bandanna handkerchief.“Tất nhiên. Chừng nào tôi còn cảm thấy thoải mái,” cô khách vừa nói vừa khịt mũi bằng một cái khăn tay to, sặc sỡ.
“Why, children,” said Mrs Banks, noticing them suddenly, “what are you doing there? This is your new nurse, Mary Poppins.“Này các con,” bà Banks chợt quay sang bọn trẻ, “hai đứa đang làm gì ở đó thế? Đây là bảo mẫu mới của các con, cô Mary Poppins.
Jane, Michael, say how do you do! And these” – she waved her hand at the babies in their cots – “are the Twins.” Jane, Michael, chào cô đi. Còn kia là hai bé sinh đôi,” bà Banks chỉ tay vào hai đứa bé trong cũi.
Mary Poppins regarded them steadily, looking from one to the other as though she were making up her mind whether she liked them or not.Cô Mary Poppins bình tĩnh nhìn bọn trẻ, hết đứa này sang đứa khác như thể đang cân nhắc trong đầu xem mình có thích chúng hay không.
“Will we do?” said Michael.“Bọn con phải chào á?” Michael nói.
“Michael, don’t be naughty,” said his Mother.“Michael, không được hư nào,” bà Banks nói.
Mary Poppins continued to regard the four children searchingly. Cô Mary Poppins tiếp tục nhìn bốn đứa trẻ với vẻ thăm dò.
Then, with a long, loud sniff that seemed to indicate that she had made up her mind, she said:Rồi bằng một tiếng khịt mũi dài và rất to cho thấy đã quyết định xong, cô nói:
“I’ll take the position.”“Tôi đồng ý nhận việc.”
“For all the world,” as Mrs Banks said to her husband later, “as though she were doing us a signal honour.”“Này mình ạ,” bà Banks nói với chồng buổi tối hôm đó, “quả thực em thấy cứ như là cô ta đang làm ơn cho vợ chồng mình vậy.”
“Perhaps she is,” said Mr Banks, putting his nose round the corner of the newspaper for a moment and then withdrawing it very quickly.“Thì cũng có thể là thế,” ông Banks đáp, trong khi vẫn chúi mũi vào một góc tờ báo rồi quay sang góc khác rất nhanh.
When their Mother had gone, Jane and Michael edged towards Mary Poppins, who stood, still as a post, with her hands folded in front of her.Khi mẹ đã đi khỏi, Jane và Michael sán lại gần cô Mary Poppins. Lúc này cô vẫn đứng im, hai tay khoanh trước ngực.
“How did you come?” Jane asked. “It looked just as if the wind blew you here.”“Làm sao cô đến được đây thế ạ?” Jane hỏi. “Giống như là gió thổi cô đến ấy.”
“It did,” said Mary Poppins briefly. And she proceeded to unwind her muffler from her neck and to take off her hat, which she hung on one of the bedposts.“Đúng là thế,” cô Mary Poppins đáp ngắn gọn, rồi cô tháo khăn quàng cổ, bỏ mũ xuống, treo lên chiếc cọc đầu giường.
As it did not seem as though Mary Poppins was going to say any more – though she sniffed a great deal – Jane, too, remained silent. But when she bent down to undo her bag, Michael could not restrain himself.Vì có vẻ như cô Mary Poppins không muốn nói gì thêm, mặc dù cô khịt mũi rất to, Jane cũng im lặng. Nhưng khi cô cúi xuống, chuẩn bị mở túi ra thì Michael không đứng yên được nữa.
“What a funny bag!” he said, pinching it with his fingers.“Cái túi buồn cười quá!” nó nói và véo véo cái túi.
“Carpet,” said Mary Poppins, putting her key in the lock.“Thảm,” Mary Poppins nói, tra chìa vào ổ khóa.
“To carry carpets in, you mean?”“Cô mang thảm trong đó ấy ạ?”
“No. Made of.”“Không. Làm bằng thảm.”
“Oh,” said Michael. “I see.” But he didn’t – quite.“Ồ,” Michael nói, “cháu hiểu rồi,” dù kỳ thực là chẳng hiểu gì cả.
By this time the bag was open, and Jane and Michael were more than surprised to find it was completely empty.Khi cái túi mở ra, Jane và Michael cực kỳ ngạc nhiên khi thấy bên trong hoàn toàn trống rỗng.
“Why,” said Jane, “there’s nothing in it!”“Tại sao thế nhỉ?” Jane thốt lên. “Chẳng có gì trong này cả.”
“What do you mean – nothing?” demanded Mary Poppins, drawing herself up and looking as though she had been insulted. “Nothing in it, did you say?”“Chẳng có gì là nghĩa làm sao?” cô Mary Poppins hỏi ngược lại, cô đứng dậy và nhìn chằm chằm bọn trẻ như thể đang bị xúc phạm ghê gớm. “Chẳng có gì trong này, có phải cháu vừa nói thế không?”
And with that she took out from the empty bag a starched white apron and tied it round her waist.Vừa nói cô vừa lấy trong cái túi trống không ấy ra một cái tạp dề trắng được hồ cứng, đeo vào quanh eo, tiếp đến cô lấy ra một bánh xà phòng Sunlight to, một tuýp kem đánh răng, một nắm kẹp tóc, một chai dầu thơm, một cái ghế gấp nhỏ và một lọ thuốc trị viêm họng.
Next she unpacked a large cake of Sunlight Soap, a toothbrush, a packet of hairpins, a bottle of scent, a small folding armchair and a box of throat lozenges.
Jane and Michael stared.Jane và Michael nhìn chăm chăm.
“But I saw,”  whispered Michael. “I’m sure it was empty.”“Nhưng cháu thấy ...” Michael thì thào, “nó trống không mà.”
“Hush!” said Jane, as Mary Poppins took out a large bottle labelled “One Teaspoon to be Taken at Bedtime.”“Suỵt!” Jane nói với cậu em, vừa khi cô Mary Poppins lấy từ trong túi ra một cái chai lớn, bên ngoài có in chữ “Một Thìa Để Uống Vào Giờ Ngủ”.
A spoon was attached to the neck of the bottle, and into this Mary Poppins poured a dark crimson fluid.Một cái thìa nhỏ gắn bên cổ chai. Cô Mary Poppins gỡ nó ra và rót vào đó một thứ chất lỏng đỏ sẫm.
“Is that your medicine?” enquired Michael, looking very interested.“Thuốc của cô ạ?” Michael hỏi, giọng đầy háo hức.
“No, yours,” said Mary Poppins, holding out the spoon to him. Michael stared. He wrinkled up his nose. He began to protest.“Không phải. Mà là của cháu,” cô Mary Poppins đáp, chìa cái thìa về phía cậu bé. Michael nhìn chằm chằm. Rồi chun mũi. Cậu bé tỏ vẻ phản đối.
“I don’t want it. I don’t need it. I won’t!”“Cháu không muốn. Cháu không cần. Cháu không uống đâu!”
But Mary Poppins’ eyes were fixed upon him, and Michael suddenly discovered that you could not look at Mary Poppins and disobey her.Nhưng ánh mắt của cô Mary Poppins chiếu thẳng vào Michael, và nó bỗng nhận ra rằng không thể nào nhìn cô Mary Poppins và trái lời cô được.
There was something strange and extraordinary about her – something that was frightening and at the same time most exciting. Có một cái gì đó thật bí ẩn, thật lạ thường xung quanh cô, cái gì đó vừa đáng sợ lại vừa thú vị.
The spoon came nearer. Cái thìa đưa đến gần hơn.
He held his breath, shut his eyes and gulped. Michael nín thở, nhắm mắt ngậm lấy và nuốt.
A delicious taste ran round his mouth. Kỳ lạ thay, vị ngọt ngon chạy khắp trong miệng.
He turned his tongue in it. Cậu bé liếm lấy liếm để.
He swallowed, and a happy smile ran round his face. Một nụ cười tươi vui rạng rỡ trên khuôn mặt nó.
“Strawberry ice,” he said ecstatically. “More, more, more!”“Kem dâu,” cậu bé la lên đầy phấn khích. “Nữa, nữa, nữa đi ạ.”
But Mary Poppins, her face as stern as before, was pouring out a dose for Jane.Nhưng cô Mary Poppins, khuôn mặt vẫn giữ vẻ nghiêm khắc, đã quay sang rót một thìa khác cho Jane.
It ran into the spoon, silvery, greeny, yellowy. Lần này là một thứ nước xanh xanh, vàng vàng, lấp lánh như phủ bạc.
Jane tasted it. Jane xơi ngay.
“Lime-juice cordial,” she said, sliding her tongue deliciously over her lips.“Nước chanh,” cô bé reo lên, liếm môi ngon lành.
But when she saw Mary Poppins moving towards the Twins with the bottle Jane rushed at her. Thế nhưng khi nhìn thấy cô Mary Poppins tiến lại phía hai bé sinh đôi, nó vội nhào đến.
“Oh, no – please. They’re too young. It wouldn’t be good for them. Please!”“Không được đâu, cô ơi, làm ơn. Các em còn nhỏ lắm. Không tốt đâu ạ. Xin cô ạ.”
Mary Poppins, however, took no notice, but with a warning, terrible glance at Jane, tipped the spoon towards John’s mouth. He lapped at it eagerly, and by the few drops that were spilt on his bib, Jane and Michael could tell that the substance in the spoon this time was milk. Then Barbara had her share, and she gurgled and licked the spoon twice.Cô Mary Poppins, chẳng hề bận tâm, nhưng liếc nhìn Jane với một vẻ cảnh báo đáng sợ, chìa cái thìa về phía miệng bé John. Bé hăm hở nuốt ực một hơi. Nhìn vài giọt rớt xuống yếm dãi, Jane và Michael có thể nhận ra lần này chất lỏng trong thìa là sữa. Đến lượt bé Barbara, bé nuốt xong còn liếm cái thìa đến hai lần.
Mary Poppins then poured out another dose and solemnly took it herself.Cô Mary Poppins rót thêm một thìa nữa, lần này là cho chính cô.
“Rum punch,” she said, smacking her lips and corking the bottle.“Rượu rum,” cô nói, bập bập môi rồi đóng nút chai lại.
Jane’s eyes and Michael’s popped with astonishment, turned to them.Jane và Michael mắt tròn mắt dẹt nhìn cô vẻ vô cùng thích thú, ngạc nhiên.
but they were not given much time to wonder, for Mary Poppins, having put the miraculous bottle on the mantelpiece, Nhưng chúng không có nhiều thời gian mà thắc mắc bởi cô Mary Poppins, sau khi đóng nút cái chai thần kỳ và đặt nó lên bệ lò sưởi, đã quay sang phía chúng.
“Now,” she said, “spit-spot into bed.“Nào, bây giờ thì nhanh bước đều lên giường.
” And she began to undress them.” Cô nói rồi bắt đầu cởi quần áo cho bọn trẻ.
They noticed that whereas buttons and hooks had needed all sorts of coaxing from Katie Nanna, for Mary Poppins they flew apart almost at a look. Hai đứa nhận thấy là bao nhiêu nút áo, khóa móc mà trước đây bà Katie Nanna cần bao công sức để gỡ ra thì nay trước mặt Mary Poppins, chỉ loáng một cái đã như thể tự rời nhau ra.
In less than a minute they found themselves in bed and watching, by the dim light from the nightlight, the rest of Mary Poppins’ unpacking being performed. Chưa tới một phút sau, bọn trẻ đã ở trên giường, và trong ánh sáng mờ của cây đèn ngủ, chúng nhìn thấy những thứ còn lại trong túi đồ của cô Mary Poppins đang được lấy nốt ra.
From the carpet-bag she took out seven flannel nightgowns, four cotton ones, a pair of boots, a set of dominoes, two bathing caps and a postcard album.Từ trong cái túi làm bằng thảm, như lời cô nói, cô lần lượt lấy ra bảy cái áo ngủ bằng vải flanen, bốn cái bằng cô-tông, một đôi giày, một bộ áo váy hóa trang, một cái mũ trùm đầu khi tắm, một cuốn album ảnh.
Last of all came a folding camp bedstead with blankets and eiderdown complete, and this she set down between John’s cot and Barbara’s. Cuối cùng là một cái giường gấp có chăn gối đầy đủ. Cô đặt nó ở giữa hai cái cũi của bé John và bé Barbara.
Jane and Michael sat hugging themselves and watching.Jane và Michael ngồi sát bên nhau mải mê nhìn.
It was all so surprising that they could find nothing to say. Hai đứa ngạc nhiên quá mức đến nỗi không biết phải nói gì,
But they knew, both of them, that something strange and wonderful had happened at Number Seventeen, Cherry Tree Lane.nhưng chúng đều hiểu rằng một điều lạ lùng nhưng kỳ diệu đã xảy ra tại nhà Số Mười Bảy, hẻm Cây Anh Đào.
Mary Poppins, slipping one of the flannel nightgowns over her head, began to undress underneath it as though it were a tent.Cô Mary Poppins trùm một cái váy ngủ qua đầu rồi mới cởi đồ bên trong, trông cô lúc này như cái lều.
Michael, charmed by this strange new arrival, unable to keep silent any longer, called to her. Michael, quá thích thú về những gì vừa xảy ra, không thể giữ im lặng thêm nữa.
“Mary Poppins,” he cried, “you’ll never leave us, will you?”“Cô Mary Poppins,” cậu bé thốt lên. “Cô sẽ không bao giờ bỏ chúng cháu mà đi chứ?”
There was no reply from under the nightgown. Michael could not bear it.Không có tiếng trả lời từ bên trong cái váy ngủ. Michael vẫn không chịu thôi.
“You won’t leave us, will you?” he called anxiously.“Cô sẽ không bỏ đi chứ?” giọng cậu bé lúc này đầy lo lắng.
Mary Poppins’ head came out of the top of the nightgown. She looked very fierce.Cô Mary Poppins thò đầu ra khỏi cái váy ngủ. Trông cô rất giận dữ.
“One word more from that direction,” she said threateningly, “and I’ll call the Policeman.”“Còn thêm một tiếng nói nào phát ra từ phía đó,” cô nói giọng dọa dẫm. “Thì ta sẽ gọi cảnh sát đấy nghe chưa.”
“I was only saying,” began Michael, meekly, “that we hoped you wouldn’t be going away soon—” He stopped, feeling very red and confused.“Cháu chỉ nói là...” Michael đỏ mặt, ngượng nghịu, “là chúng cháu muốn cô đừng bỏ đi quá sớm...”.
Mary Poppins stared from him to Jane in silence. Then she sniffed.Cô Mary Poppins nhìn nó, lại nhìn Jane, không nói lời nào. Rồi cô khịt mũi.
“I’ll stay till the wind changes,” she said shortly, and she blew out her candle and got into bed.“Cô sẽ ở đây cho đến khi gió đổi hướng,” cô nói rồi thổi tắt nến và lên giường ngủ.
“That’s all right,” said Michael, half to himself and half to Jane.“Vậy là được rồi,” Michael nói, nửa như tự nhủ, nửa như muốn nói với Jane.
But Jane wasn’t listening. Nhưng Jane không để ý.
She was thinking about all that had happened, and wondering… Cô bé đang nghĩ về tất cả những gì vừa xảy ra, và đang tự hỏi…
And that is how Mary Poppins came to live at Number Seventeen, Cherry Tree Lane.Mary Poppins đã đến sống tại nhà Số Mười Bảy, hẻm Cây Anh Đào như thế đấy.
And although they sometimes found themselves wishing for the quieter, more ordinary days when Katie Nanna ruled the household, everybody, on the whole, was glad of Mary Poppins’ arrival. Mặc dù thỉnh thoảng mọi người vẫn nhớ những ngày yên ả, bình thường lúc Katie Nanna còn ở đây, nhưng cả nhà vẫn rất vui khi Mary Poppins đến.
Mr Banks was glad because, as she arrived by herself and did not hold up the traffic, he had not had to tip the Policeman. Ông Banks vui nhất vì cô ấy tự đến tự vào mà không làm tắc nghẽn giao thông, nhờ đó ông không phải dúi tiền cho viên cảnh sát.
Mrs Banks was glad because she was able to tell everybody thather children’s nurse was so fashionable that she didn’t believe in giving references. Bà Banks vui vì giờ đây bà có thể khoe với tất cả mọi người rằng cô bảo mẫu nhà bà là người rất hiện đại, không tin gì việc giới thiệu.
Mrs Brill and Ellen were glad because they could drink strong cups of tea all day in the kitchen and no longer needed to preside at nursery suppers. Bà Brills và cô Ellen vui vì họ có thể thoải mái ngồi uống trà trong bếp suốt ngày mà không phải lo lắng cho bọn trẻ ăn khuya.
Robertson Ay was glad, too, because Mary Poppins had only one pair of shoes, and those she polished herself. Robertson Ay cũng vui vì Mary Poppins chỉ có mỗi một đôi giày, mà cô lại tự đánh giày được.
But nobody ever knew what Mary Poppins felt about it, for Mary Poppins never told anything. . .Nhưng không ai biết được Mary Poppins cảm thấy ra sao về tất cả những điều đó, bởi Mary Poppins không bao giờ kể cho ai, về bất cứ điều gì...