37. Thảm trạng của quốc dân Việt Nam.

Q.3/37: THẢM TRẠNG CỦA QUỐC DÂN VIỆT NAM.

THE TRAGIC STATE OF THE VIETNAMESE NATION

Tại Đại Đồng Xã trong dịp Tết Trung Thu, ngày rằm tháng 8 năm Canh Dần (1950)

At Đại Đồng Xã (Great Unity Square) on the occasion of the Mid-Autumn Festival, 15th day of the 8th lunar month of the year of Canh Dần (1950)

Nói về cái thảm trạng của quốc dân Việt Nam hồi thuở lập quốc, một tình trạng thống khổ đã làm cho Bần Đạo phải nghẹn ngào.

Speaking of the tragic state of the Vietnamese nation at the time of the country’s founding, it is a state of suffering that has choked me up.

So sánh lại 5 năm bị đồ lưu nơi Hải Ngoại thảm khổ đường nào, chẳng cần minh tả ra cả thảy con cái Đức Chí Tôn cũng đều thấu đáo, và quyết định giá trị thế nào?

Comparing it to the five years of exile overseas, however tragic that was—no need to describe it in detail as all the children of the Supreme Being understand it thoroughly—how do we determine its value?

Bần Đạo xin quả quyết rằng: Thống khổ 5 năm đồ lưu nơi Hải Ngoại không bằng đã thấy cái thống khổ hiện trước mắt một cái tấn tuồng đau đớn là nòi giống Việt Nam tàn hại lẫn nhau, Bần Đạo đã trọn một kiếp hy sinh để tạo hạnh phúc cho toàn thể con cái của nòi giống Lạc Hồng, chính Bần Đạo cũng là một phần tử trong ấy.

I state with certainty that the suffering of five years in exile overseas does not compare to seeing the suffering presently before my eyes: the painful play of the Vietnamese race destroying each other. I have sacrificed an entire lifetime to create happiness for all the children of the Lạc Hồng race, of which I myself am an element.

Cái tranh đấu đem cả sanh mạng ra để làm giá trị chung cho đời cho Đạo thì chưa có biết thối bước trước tình trạng khó khăn nào, dầu thống khổ dường bao?

The struggle of offering one’s entire life to create a shared value for the Temporal Way and the Spiritual Way has never known how to retreat before any difficult situation, no matter how great the suffering?

Không có năng lực nào làm ngăn trở bước đường của Bần Đạo được.

No power has been able to hinder my path.

Quyết thắng, quyết đi cho đến mục đích cuối cùng.

I am determined to win, determined to go to the final goal.

Thật ra là Hành Chánh Đạo trót cả một đời chưa có khi nào làm cho Bần Đạo đã thấy, hiện nay là quốc dân Việt Nam đương chiến đấu đặng giải ách nô lệ cho quốc dân đã chịu tám mươi năm, đem văn hiến, đem tinh thần tối cao của nòi giống để làm giá trị, là phương pháp thâu đoạt cho đặng độc lập và thống nhứt thiệt hiện đối với nước chinh phục chúng ta là Pháp.

Truly, in all my life of religious administration (Hành Chánh Đạo), I have never seen what I see now: the Vietnamese nation is currently fighting to break the yoke of slavery that the nation has endured for eighty years. They use their culture (văn hiến), their supreme national spirit, to create value, as a method to achieve true independence and unification from the country that conquered us, France.

Cái yếu điểm tranh đấu với Pháp là cái quan niệm giải phóng cho nòi giống Việt Nam.

The weak point of struggling with France is the concept of liberating the Vietnamese race.

Hôm nay đã gần đạt thành mục đích, chính một trường thảm khổ đã trải trước mắt nòi giống Việt Nam là người ta đem cho nền độc lập thống nhứt Việt Nam bằng chủ nghĩa cộng sản, nhưng Bần Đạo không phiền trách cái tranh đấu của họ, bao giờ họ cũng tranh đấu để tạo hạnh phúc chung cho nòi giống họ đặng trọn quyền.

Today, that goal is nearly achieved. But a tragic scene has been laid before the eyes of the Vietnamese race: people are bringing independence and unification to Vietnam by means of communist ideology. I do not complain about their struggle; they always struggle to create a shared happiness for their race to achieve full rights.

Duy có một điều là họ chuyên quyền tàn sát nòi giống của họ.

There is only one thing: they wield power despotically to slaughter their own race.

Bần Đạo chỉ sợ có một điều là ách nô lệ 80 năm, với một quốc dân hai mươi lăm triệu này chưa có thể chiến thắng đặng, sợ e cho những kẻ quả quyết dùng thuyết duy vật ngoại bang đem vào đây cho nòi giống Việt Nam phải điêu tàn, sẽ trở nên người Mườn, Mán, Mọi hay là Lô Lô chẳng hạn.

I only fear one thing: that after 80 years under the yoke of slavery, this nation of twenty-five million people may not yet be able to win. I fear for those who are determined to use foreign materialist theories, bringing them here to cause the ruin of the Vietnamese race, who will then become like the Mường, the Mán, the Mọi, or the Lolo, for instance. *

Bây giờ họ còn chung sống trong hoàng đồ của chúng ta, chúng ta phải coi chừng, nòi giống Việt Nam phải cho khôn ngoan sáng suốt, vận mạng tồn vong hay vinh quang đều ở trước mắt chúng ta, chúng ta đừng để cho kẻ thù địch mưu chước lợi dụng xương máu của chúng ta, mà nòi giống Việt Nam phải đi đến con đường tự diệt và tự mình hại lấy mình thì không phương pháp nào?

Now, they are still living within our imperial domain. We must be vigilant. The Vietnamese race must be wise and clear-sighted. The fate of survival or glorious existence is before our eyes. We must not let our enemies cunningly exploit our blood and bones, causing the Vietnamese race to go down the path of self-destruction, harming ourselves.

Dầu cho Đức Chí Tôn cứu vãn tình thế này định tương lai cao trọng thế nào cũng không cứu vãn đặng; phải thương yêu với nhau, hiệp đồng cùng nhau, mới có thể quyết thắng đặng.

Then what method will there be? Even if the Supreme Being were to save this situation and define a noble future, He would not be able to save it. We must love each other, unite with each other, only then can we decisively win.

Giờ phút quyết liệt này Bần Đạo tiên tri rằng: Nếu quốc dân Việt Nam không tin với nhau, để cho Bắc thuộc lần thứ hai nữa, thì không có phương pháp nào giải ách nô lệ cho đó vậy.

At this critical moment, I prophesy that: If the Vietnamese people do not trust each other, and allow a second period of Northern Domination to occur, then there will be no method to break that yoke of slavery.

Translator’s Note:
Mường, Mán, Mọi, and Lô Lô refer to ethnic minority groups in Vietnam. In this historical context, the speaker uses these names metaphorically to express a fear that the Vietnamese nation, if subjugated by foreign materialist ideologies, would lose its cultural identity and status, becoming marginalized like these groups were perceived at the time. It should be noted that such expressions reflect the socio-political attitudes of the early 20th century and do not align with modern views on ethnic equality.

Nâng cấp VIP để xem các trang bị khóa.