8 – Vía Đức Cao Thượng Phẩm – Khổ nhọc và công lao vĩ đại của Ngài Cao Thượng Phẩm để lại.

Q.5/08: VÍA ĐỨC CAO THƯỢNG PHẨM – KHỔ NHỌC VÀ CÔNG LAO VĨ ĐẠI CỦA NGÀI CAO THƯỢNG PHẨM ĐỂ LẠI. Q.5/08: THE FEAST DAY OF THE VENERABLE CAO THUONG PHAM – THE HARDSHIPS AND GREAT MERITS HE LEFT BEHIND.
Tại Tháp Đức Cao Thượng Phẩm, ngày 01/03 năm Nhâm Thìn (1952) At the Stupa of The Venerable Cao Thuong Pham, the 1st day of the 3rd lunar month of the year of the Dragon (1952)
Mỗi năm đến ngày kỷ niệm của Đức Cao Thượng Phẩm, chắc cả thảy những em út, anh chị người nào cũng đã biết Ngài, tưởng cũng có một cái tình cảm nồng nàn, nhứt là Bần Đạo là bạn đồng khổ của Ngài, bạn thiếu niên, bạn đường đời, bạn cửa Đạo, một kiếp người đối với kiếp sống của Bần Đạo có tình cảm mật thiết không thể tả được, đứng trước bàn vong linh của Ngài, dám chắc cả thảy mấy em đều khác, còn Bần Đạo vẫn khác. Every year, on the anniversary of The Venerable Cao Thuong Pham, I am sure that all the younger and older siblings, everyone who knew him, also feels a fervent emotion. This is especially true for me, who was his friend in shared suffering, a friend of his youth, a friend on life’s path, and a friend in the gate of the Way. A whole lifetime of such a close, indescribable bond with my own life—standing before his spirit altar, I am certain all of you younger siblings feel one way, and I feel another.
Ôi! Biết bao nhiêu những di tích của Ngài để lụng lại tràn trề không thể tả cho hết, cái tình tri âm, tri kỷ với nhau trọn một đời biết tâm đức, biết tình cảm, biết tài năng với nhau trọn một kiếp, nếu có người bạn nào mà Ngài đã gọi cái tâm tình trọn vẹn hết, Bần Đạo tưởng có lẽ Bần Đạo là một người trong đấy. Oh! How many countless legacies he has left behind, so abundant they cannot be fully described. The bond of kindred spirits, knowing each other’s heart, virtue, feelings, and talents for an entire lifetime—if there was any friend for whom he had complete affection, I think I was one of them.
Một người tài tử, cái lần yêu nước vô cùng của Ngài thì đã chán biết, bởi cái tình cảm như thế, cái tâm ái quốc phải là hơn ai mới được, cái đặc sắc hơn hết là Ngài có tình cảm đối với nước nhà, đối nòi giống của Ngài, cũng như Bần Đạo biết một đặc tính với một tinh thần của một người tài tử. He was a man of great talent and feeling; his boundless love for our country was already well known. Because of such feelings, his patriotism had to be greater than others’. His most outstanding characteristic was the sentiment he had for his country and his race. Likewise, I knew a particular quality and spirit of a man of such talent.
Một người yêu nước là riêng, về con người của Ngài, có cái cảm kích đối với nòi giống Việt Nam là một việc khác, chẳng khác nào như ta đã ngó thấy, một kẻ tài nhân kia nhất thời mà mình yêu ái kính phục, chẳng khác nào như ta đã ngó thấy trước mắt những người đạt đặng hạnh phúc danh vị bị suy sụp, chúng ta thương vì tội nghiệp cái tình cảm của Ngài đối lụng lại với quốc dân Việt Nam, đối lại với nước nhà của Ngài buổi nọ vậy. To be a patriot is one thing; for him as a person to have such a profound emotional response to the Vietnamese race is another. It is not unlike how we have seen a talented figure of a past era whom we love and admire; it is not unlike seeing before our eyes those who achieved happiness and fame fall into decline. We feel compassion out of pity—such was his sentiment toward the Vietnamese people, toward his country, in that era.
Ôi! Biết bao nhiêu trong thời buổi lệ thuộc, Ngài ngó trước mắt Ngài, đồng bào của Ngài, nước nhà của Ngài dám chắc rằng riêng biệt ra, đừng ai ngó thấy trong cảnh tối tăm, tịch mịch, thì bao nhiêu giọt lệ của Ngài đã đổ. Oh! During the period of subjugation, what he saw before his eyes—his fellow countrymen, his nation—I am certain that if he were alone, unseen by anyone in the dark silence, how many tears he must have shed.
Vì cớ cho nên buổi khai Đạo rồi Đấng quyền năng tối linh ấy đã đến, Ngài đem cả tâm tình ấy, Ngài gởi cho Đấng đó, cũng như Bần Đạo đã gởi chỉ cầu nguyện một điều là xin quyền năng vô đối ấy, đem cái cân công bình thiêng liêng để nơi mặt thế, cho có mực thước một chút, nhứt là ái tuất đến những kẻ khổ não về tinh thần, kẻ chịu được là vô luận, những người chịu không nỗi xin có một thế là an ủi. It was for this reason that when the Way was first opened and that Almighty, Supreme Being came, he took all of those feelings and entrusted them to that Being. It was just as I have entrusted my own, praying for only one thing: for that peerless power to place the divine scale of justice upon this earth, to bring about some measure of standard, and especially to show compassion to those who suffer spiritually. For those who can endure, it matters not, but for those who cannot, I prayed for some means of comfort.
Nếu toàn thể quốc dân Việt Nam biết rằng, tinh thần chịu lệ thuộc không nỗi, chỉ cầu nguyện một điều là một phương an ủi của Đấng ấy. If only the entire Vietnamese people knew that for a spirit that cannot bear subjugation, the only prayer is for a means of comfort from that Being.
Nâng cấp VIP để xem các trang bị khóa.