Q.6/1-04: Thể Pháp của Đạo. | Q.6/1-04: The Constitutional Law of the Way. |
---|---|
ĐỨC HỘ PHÁP Thuyết Đạo đêm 29 tháng 1 Quí Tỵ | HIS HOLINESS HO PHAP’s Dharma Talk on the night of January 29th, Year of Quy Ty |
Mấy kỳ đàn rồi bị lập thệ cho Quân Đội thành thử không thuyết Đạo được, có lẻ cả thảy hôm nay muốn nghe lắm, Bần Đạo có bịnh mệt một chút nên tiếng nói có hơi ồ ề, thuyết Đạo cả con cái Đức Chí Tôn nên để tai nghe. | In recent ceremonies, we had to conduct oaths for the Army, so I couldn’t give Dharma talks. Perhaps everyone is eager to listen today. I’m slightly ill so my voice may be hoarse – all children of the Supreme Being should listen carefully. |
Hôm nay tình trạng biến thiên các thanh niên của Đạo đã bị trào lưu loạn lạc lôi cuốn tâm đức của họ điên đảo Bần Đạo có thể nói tinh thần của họ hoang mang mà chớ; nên bữa nay Bần Đạo thuyết về Thể Pháp của Đạo nghĩa là: Khuôn luật của Đạo Cao Đài chúng ta đó vậy. | Today, seeing how our young followers are being swept away by chaotic trends that disturb their virtues, I can say their spirits are bewildered. Therefore today I’ll speak about the Constitutional Law of our Cao Dai Way – meaning the framework and rules of our religion. |
Bần Đạo đã thuyết minh về Thế Đạo của Đạo Cao Đài là Nho Tông chuyển thế, mà Nho Tông tức nhiên Đạo của Tổ Phụ của chúng ta từ ngàn xưa để lại. | I have explained that the Worldly Way of Cao Dai is Confucianism transforming the world – the Way our ancestors left us since ancient times. |
Ấy vậy những yếu lý của Nho Tông mới có thể làm mực thước mà định chuẩn thằng trong khuôn khổ cái sống đương nhiên của mình đặng. | Thus, the essential principles of Confucianism can serve as the standard to regulate our natural way of life. |
chúng ta đã ngó thấy Nho Tông của chúng ta là một nền Tôn Giáo xã hội, cái đặc điểm của nó là Đức Chí Tôn đến lập trường Nho Tông trị thế. | We see our Confucianism as a social religion, whose distinctive feature is the Supreme Being establishing Confucianism to govern the world. |
Ấy vậy tinh ba của Nho Tông là gì? Phải chăng cái chiến thuật của nó là “Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ” tức nhiên cái tôn chỉ cao thượng của Đức Mạnh Tử là “Đại học chi Đạo, tại minh minh đức, tại tân dân, tại chỉ ư chí thiện”. | What then is the essence of Confucianism? Is it not its strategy of “Cultivate oneself, regulate the family, govern the state, bring peace to the world” – the noble principle of Mencius: “The Way of Great Learning lies in illuminating bright virtue, in renovating the people, and in resting in the highest excellence.” |
Bây giờ xin cả toàn thể con cái của Đức Chí Tôn từ từ nghe Bần Đạo thuyết chữ “Tu thân” trước. | Now, let all children of the Supreme Being listen as I first explain the term “Self-cultivation”. |
Từ Thượng Cổ tới giờ Đức Thánh Nhơn lấy hai chữ tu thân làm căn bản, hai chữ tu thân đã có từ lâu, nếu chúng ta xem lịch sử của Nho Tông thấy nó đã xuất hiện từ Đức Huỳnh Đế có trên không biết mấy ngàn thế kỷ, trước Chúa Giáng Sanh. | Since ancient times, sages have taken “self-cultivation” as fundamental. This concept has existed for millennia – if we examine Confucian history, it appeared since the time of the Yellow Emperor, countless centuries before Christ. |
Ấy vậy nó là tối cổ, cái phương pháp tu thân dầu thời đại nào cũng có, cái chí hướng của các Tôn Giáo là phải tu thân lấy mình dầu cá nhân, dầu xã hội hay toàn thể nhơn loại cũng vậy. | Thus it is most ancient. The method of self-cultivation exists in every era. All religions aim at self-cultivation – whether for individuals, society, or all humanity. |
cái tâm đức của con người bao giờ cũng có hễ họ nghe thấy điều nào hay, điều nào thiện đặng họ biết nhìn một cách chơn thật, nhưng mà họ không có làm còn biết chê cái dở cái ác mà họ lại làm, hai cái đó nghịch cảnh với cái tâm, không có một vị Thánh nào ở thế gian nầy tìm nguyên lý nó cho đặng. | Human virtue always exists – when people hear good and righteous things, they recognize them sincerely. Yet they don’t practice them, while criticizing bad and evil things yet still doing them. These contradictions baffle the mind – no saint in this world has found their root cause. |
Bởi vậy cái tâm lý của con người họ hay xu ác mà xa thiện, vì cớ cho nên các vị Giáo Chủ lập nền Tôn Giáo dạy phải làm thế nào gọi là tu thân, dầu cá nhân hai toàn thể nhơn loại cũng phải lấy hai chữ tu thân làm gốc, Bần Đạo đã nói, nó khởi đường lập tức là tại minh minh đức. | Therefore human psychology tends toward evil and away from good. That’s why religious founders established religions to teach self-cultivation – both individuals and all humanity must take self-cultivation as root. As I’ve said, it begins with “illuminating bright virtue”. |
Hại thay, nơi thế gian họ đã hiểu như thế mà họ không kể đức, họ không lập đức, hỏi vậy thành Đạo làm sao được? | Alas! People in this world understand this yet disregard virtue, don’t establish virtue – how then can they achieve the Way? |
Cái đức ấy thiên hạ chỉ ngó mịt mịt mờ mờ, nhưng họ đâu có biết rằng nó vô hình, vô ảnh mà quyền năng của nó không ai đảm đương được, đã tạo lập cái đức ấy phải trọn tâm, làm một mới có thể thiên hạ kính trọng. | People see virtue dimly, not knowing it’s formless yet its power is undeniable. To establish virtue requires wholehearted unity – only then will the world respect you. |
nhờ tâm đức ấy chúng ta mới có thể coi cả huyền vi của họ được, họ tạo đức ra là chỉ đặt cái sở hành đê hèn mà thôi, họ muốn thế cho nên họ chỉ kiếm cái người không biết lập đức mà họ làm màu cho ra vẽ người có đức, bởi không có đức thì không hề lập nên thân danh đặng. | Through virtuous minds we can perceive mysteries. Those who pretend at virtue merely display base conduct – they seek those ignorant of true virtue to pretend they’re virtuous. Without virtue, one cannot establish reputation. |
Bây giờ chúng ta đã ngó thấy từ Thượng Cổ đến giờ dầu cho từ hàng lê thứ dĩ chí đến bực Đế Vương muốn lập vị mình cũng phải nương theo cái đức ấy. | We see from ancient times until now – from commoners to emperors – all who wish to establish themselves must rely on virtue. |
nếu chúng ta thấy họ còn dùng cái đức ở chỗ hèn hạ bao nhiêu thì không bao giờ giữ cái đức ấy còn tồn tại đặng, rồi đến cái ngày bỏ đức của họ, trở lại dùng bạo tàn như Sở Bá Vương, như Tần Thủy Hoàng thì dầu cho cơ nghiệp họ có bền chắc bao nhiêu cũng phải xiêu đổ. | If they use virtue basely, they can never preserve it. The day they abandon virtue for tyranny – like King Zhou or Qin Shi Huang – no matter how strong their regime, it will collapse. |
Còn kẻ không màng thân danh Bần Đạo chỉ cái bằng cớ hiển nhiên như Hứa Do là một vị Hiền Tài mà thôi, chỉ có biết đức mà Vua Nghiêu đi tìm Ngài để rước về đặng truyền ngôi cho Ngài, nhưng Ngài chỉ coi công danh như phù hoa, như mây gió, nên Ngài có kể gì đâu. | As for those indifferent to fame, take Xu You – a virtuous sage whom Emperor Yao sought to inherit the throne. But he regarded fame as fleeting as flowers or wind – what did he care? |
Cái giá trị của Vua Nghiêu đối với Hứa Do không có gì hết, mới có câu: “Tiêu liêu sào lâm bất quá nhứt chi, yến thử ẩm hà bất quá mãn phúc”. Nghĩa là con chim tiêu liêu làm ổ trên rừng chẳng qua một nhánh, con chuột uống nước sông chẳng qua đầy bụng, vì thần đã quen cái thú an nhàn của thần rồi, dầu bệ hạ có truyền ngôi cho thần đi nữa thần cũng không làm, thần chỉ biết lập đức mà thôi, dầu cho cả công danh phú quí ở mặt thế gian này đối với cái đức không có giá trị gì hết. | Xu You said to Emperor Yao: “The wren nesting in the forest needs but one branch; the mouse drinking from the river fills but its belly. I’m content with my simple pleasures – even if Your Majesty offered me the throne, I wouldn’t take it. I seek only to establish virtue – worldly fame and wealth mean nothing compared to virtue.” |
Bởi cái thuyết lập đức người ta đã ham làm mà làm không được, nên cái giá trị của Hứa Do đối với Đức Nhan Hồi cũng tương đương với nhau, khi Đức Nhan Hồi đai cơm bầu nước đi giáo đạo đến nước Tề. Tề vương biểu ở lại thì bực công khanh của Ngài không mất, nhưng Ngài trả lời rằng: Thần đã quen cái thú an nhàn của thần rồi. Thú an nhàn không có thể gì mà đem đổi cái giá trị công danh quyền tước đặng, nếu bệ hạ muốn đổi đặng nên biết cái giá trị lập đức nó trọng hệ là thế nào? | People desire to establish virtue but cannot. Xu You’s worth equals Yan Hui’s – when Yan Hui traveled to Qi with just rice and gourd, King Qi offered him high position. He replied: “I’m accustomed to simple pleasures which cannot be exchanged for fame and power. If Your Majesty wishes to exchange, know how precious virtue is.” |
Hại thay! Ở giữa thế gian này không biết mấy vị Hiền Nhân chí sĩ đã hiểu được cái giá trị lập đức chưa đến, nên mới xa sự tôi mọi hạ tiện, làm hư danh thể của mình, nếu để cái giá trị ấy lại thì không đáng giá gì hết mà phải hạ mình làm chi? Hai ngôi vị ấy đối chọi với nhau như một trời một vực. | Alas! How few sages in this world truly understand virtue’s value, thus degrading themselves through servility, ruining their reputation. If they abandon virtue’s value, why humble themselves? These two states are as different as heaven and earth. |
Ở nơi cửa Đạo Bần Đạo đã đem con cái Đức Chí Tôn và thanh niên của Đạo đặng làm Thánh Thể tương lai của Ngài, nếu cả thảy đều biết nỗi khổ để làm phương tu thân lập đức thì cái giá trị của thiên hạ làm dễ như ăn ớt chớ không có chi khó. | At religion’s gate, I’ve brought the Supreme Being’s children and our youth to become His future Divine Body. If all understand suffering’s role in self-cultivation and virtue-establishment, worldly value becomes easy as eating chili – nothing difficult. |
Vậy toàn thể con cái Đức Chí Tôn và Thánh Thể của Ngài, phải đem cái đức Thiêng Liêng ấy rải khắp cả thiên hạ thì chúng ta mới có thể cứu khổ được. | Therefore, all children of the Supreme Being and His Divine Body must spread this sacred virtue throughout the world – only then can we relieve suffering. |
Nâng cấp VIP để xem các trang bị khóa.