12 – Chiếc hộp thuốc hít

THE SNUFF-BOX CHIẾC HỘP THUỐC HÍT
As often happens in this world, there was once a young man who spent all his time in travelling. Trên thế gian này, chuyện thường vẫn xảy ra như thế, có một chàng trai trẻ chỉ dành hết thời gian của mình để đi du ngoạn.
One day, as he was walking along, he picked up a snuff-box. Một ngày nọ, đang dạo bước trên đường, chàng nhặt được một chiếc hộp thuốc hít.
He opened it, and the snuff-box said to him in the Spanish language, ‘What do you want? Chàng mở ra, và chiếc hộp cất tiếng hỏi chàng bằng tiếng Tây Ban Nha: “Ngươi muốn gì?
He was very much frightened, but, luckily, instead of throwing the box away, he only shut it tight, and put it in his pocket. Chàng hoảng sợ vô cùng, nhưng may thay, thay vì vứt chiếc hộp đi, chàng chỉ đóng chặt nắp lại rồi đút vào túi.
Then he went on, away, away, away, and as he went he said to himself, ‘If it says to me again “What do you want?” I shall know better what to say this time.’ Rồi chàng lại đi, đi mãi, đi mãi, và vừa đi chàng vừa tự nhủ: “Nếu nó lại hỏi mình ‘Ngươi muốn gì?’ thì lần này mình sẽ biết phải trả lời ra sao.”
So he took out the snuff-box and opened it, and again it asked ‘What do you want? Thế là chàng lấy chiếc hộp thuốc hít ra, mở nắp, và nó lại cất tiếng hỏi: “Ngươi muốn gì?
‘My hat full of gold,’ answered the youth, and immediately it was full. “Cho ta một mũ đầy vàng,” chàng trai trả lời, và tức thì chiếc mũ đầy ắp vàng.
Our young man was enchanted. Chàng trai của chúng ta vui sướng vô ngần.
Henceforth he should never be in need of anything. Từ nay, chàng sẽ chẳng bao giờ thiếu thốn thứ gì nữa.
So on he travelled, away, away, away, through thick forests, till at last he came to a beautiful castle. Chàng lại tiếp tục hành trình, đi mãi, đi mãi, băng qua những khu rừng rậm, cho tới khi cuối cùng chàng đến một tòa lâu đài nguy nga.
In the castle there lived a King. Trong lâu đài có một vị vua ngự trị.
The young man walked round and round the castle, not caring who saw him, till the King noticed him, and asked what he was doing there. Chàng trai đi vòng quanh tòa lâu đài, chẳng màng ai thấy, cho đến khi Nhà vua để ý đến chàng và hỏi chàng đang làm gì ở đó.
‘I was just looking at your castle.’ “Thần chỉ đang ngắm tòa lâu đài của bệ hạ thôi ạ.”
‘You would like to have one like it, wouldn’t you?’ “Hẳn là ngươi cũng muốn có một tòa lâu đài như vậy lắm phải không?”
The young man did not reply, but when it grew dark he took his snuff-box and opened the lid. Chàng trai không đáp lời, nhưng khi trời sẩm tối, chàng lấy chiếc hộp thuốc hít ra và mở nắp.
What do you want? Ngươi muốn gì?
‘Build me a castle with laths of gold and tiles of diamond, and the furniture all of silver and gold.’ “Hãy xây cho ta một tòa lâu đài có rui bằng vàng, ngói lợp bằng kim cương, và mọi đồ đạc đều bằng vàng bạc.”
He had scarcely finished speaking when there stood in front of him, exactly opposite the King’s palace, a castle built precisely as he had ordered. Chàng vừa dứt lời, trước mặt chàng, ngay đối diện cung điện của Nhà vua, một tòa lâu đài y hệt như chàng đã ra lệnh đã sừng sững hiện ra.
When the King awoke he was struck dumb at the sight of the magnificent house shining in the rays of the sun. Khi Nhà vua thức giấc, ngài chết lặng khi trông thấy tòa nhà tráng lệ tỏa sáng lấp lánh dưới ánh bình minh.
The servants could not do their work for stopping to stare at it. Đám gia nhân chẳng làm được việc gì vì còn mải sững sờ ngắm nhìn.
Then the King dressed himself, and went to see the young man. Bấy giờ, Nhà vua mặc triều phục rồi sang gặp chàng trai.
And he told him plainly that he was a very powerful Prince; and that he hoped that they might all live together in one house or the other, and that the King would give him his daughter to wife. Ngài nói thẳng rằng chàng hẳn là một vị Hoàng tử vô cùng quyền uy; rằng ngài hy vọng tất cả có thể cùng sống trong tòa lâu đài này hoặc lâu đài kia, và rằng Nhà vua sẽ gả con gái mình cho chàng.
So it all turned out just as the King wished. Mọi chuyện diễn ra đúng như ý muốn của Nhà vua.
The young man married the Princess, and they lived happily in the palace of gold. Chàng trai kết hôn cùng Công chúa và họ sống hạnh phúc trong tòa cung điện bằng vàng.
But the King’s wife was jealous both of the young man and of her own daughter. Nhưng Hoàng hậu lại ghen tị với cả chàng rể và con gái của mình.
The Princess had told her mother about the snuff-box, which gave them everything they wanted, and the Queen bribed a servant to steal the snuff-box. Công chúa đã kể cho mẹ nghe về chiếc hộp thuốc hít, thứ ban cho họ mọi điều họ muốn, và Hoàng hậu đã mua chuộc một người hầu gái để ăn cắp chiếc hộp.
They noticed carefully where it was put away every night, and one evening, when the whole world was asleep, the woman stole it and brought it to her old mistress. Họ cẩn thận theo dõi xem mỗi đêm nó được cất ở đâu, và một buổi tối, khi cả thế gian đã chìm vào giấc ngủ, người hầu gái đã lấy trộm nó và mang đến cho bà chủ của mình.
Oh how happy the Queen was! Ôi, Hoàng hậu vui mừng biết bao!
She opened the lid, and the snuff-box said to her ‘What do you want? Bà mở nắp, và chiếc hộp thuốc hít cất tiếng hỏi: “Bà muốn gì?
And she answered at once ‘I want you to take me and my husband and my servants and this beautiful house and set us down on the other side of the Red Sea, but my daughter and her husband are to stay behind.’ Bà ta lập tức trả lời: “Ta muốn ngươi hãy mang ta, đức vua, cùng đám gia nhân và cả tòa lâu đài xinh đẹp này, đặt chúng ta xuống bên kia Biển Đỏ, nhưng hãy để lại con gái ta và chồng nó.”
When the young couple woke up, they found themselves back in the old castle, without their snuff-box. Khi đôi vợ chồng trẻ thức dậy, họ thấy mình đã quay lại tòa lâu đài cũ, mà không còn chiếc hộp thuốc hít đâu nữa.
They hunted for it high and low, but quite vainly. Họ tìm kiếm khắp nơi nhưng vô ích.
The young man felt that no time was to be lost, and he mounted his horse and filled his pockets with as much gold as he could carry. Chàng trai cảm thấy không thể lãng phí thời gian, bèn leo lên ngựa, nhét đầy vàng vào các túi áo chừng nào còn có thể.
On he went, away, away, away, but he sought the snuff-box in vain all up and down the neighbouring countries, and very soon he came to the end of all his money. Chàng lên đường, đi mãi, đi mãi, nhưng tìm kiếm chiếc hộp khắp các nước láng giềng mà vẫn hoài công, và chẳng mấy chốc chàng tiêu hết sạch tiền.
But still he went on, as fast as the strength of his horse would let him, begging his way. Nhưng chàng vẫn đi tiếp, nhanh hết sức con ngựa có thể, và phải đi ăn xin dọc đường.
Someone told him that he ought to consult the moon, for the moon travelled far, and might be able to tell him something. Có người bảo chàng nên đi hỏi chuyện chị Mặt Trăng, vì chị Mặt Trăng đi rất xa và có thể biết điều gì đó.
So he went away, away, away, and ended, somehow or other, by reaching the land of the moon. Thế là chàng lại đi, đi mãi, đi mãi, bằng cách này hay cách khác, cuối cùng chàng cũng đến được vùng đất của chị Mặt Trăng.
There he found a little old woman who said to him ‘What are you doing here? My son eats all living things he sees, and if you are wise, you will go away without coming any further.’ Ở đó, chàng gặp một bà lão nhỏ bé nói với chàng: “Con làm gì ở đây? Con trai ta ăn thịt mọi sinh vật nó thấy, nếu khôn hồn thì con hãy đi đi trước khi vào sâu hơn nữa.”
But the young man told her all his sad tale, and how he possessed a wonderful snuff-box, and how it had been stolen from him, and how he had nothing left, now that he was parted from his wife and was in need of everything. Nhưng chàng trai kể lại cho bà nghe câu chuyện buồn của mình, về việc chàng đã sở hữu một chiếc hộp thuốc hít thần kỳ, về việc nó đã bị đánh cắp, và giờ đây chàng chẳng còn lại gì, phải xa vợ và thiếu thốn đủ điều.
And he said that perhaps her son, who travelled so far, might have seen a palace with laths of gold and tiles of diamond, and furnished all in silver and gold. Chàng nói rằng có lẽ con trai bà, người đi xa như vậy, đã trông thấy một tòa lâu đài có rui bằng vàng, ngói lợp bằng kim cương và mọi đồ đạc đều bằng vàng bạc.
As he spoke these last words, the moon came in and said he smelt mortal flesh and blood. Chàng vừa dứt lời thì Mặt Trăng trở về và nói rằng ngài ngửi thấy mùi thịt người sống.
But his mother told him that it was an unhappy man who had lost everything, and had come all this way to consult him, and bade the young man not to be afraid, but to come forward and show himself. Nhưng mẹ ngài kể lại rằng đó là một người đàn ông bất hạnh đã mất hết tất cả, lặn lội đến đây để nhờ ngài giúp, và bà bảo chàng trai đừng sợ, hãy bước ra trình diện.
So he went boldly up to the moon, and asked if by any accident he had seen a palace with the laths of gold and the tiles of diamond, and all the furniture of silver and gold. Thế là chàng dũng cảm đến trước Mặt Trăng, và hỏi rằng liệu trong một dịp tình cờ nào đó, ngài có thấy một tòa lâu đài có rui bằng vàng, ngói lợp bằng kim cương, cùng mọi đồ đạc bằng vàng bạc hay không.
Once this house belonged to him, but now it was stolen. Tòa lâu đài đó từng thuộc về chàng, nhưng giờ đã bị đánh cắp.
And the moon said no, but that the sun travelled farther than he did, and that the young man had better go and ask him. Mặt Trăng đáp rằng không, nhưng ông Mặt Trời đi xa hơn ngài, chàng nên đến hỏi ông ấy thì hơn.
So the young man departed, and went away, away, away, as well as his horse would take him, begging his living as he rode along, and, somehow or other, at last he got to the land of the sun. Vậy là chàng trai lại lên đường, đi mãi, đi mãi, cùng con ngựa của mình, ăn xin qua ngày, và bằng cách này hay cách khác, cuối cùng chàng cũng tới được vùng đất của ông Mặt Trời.
There he found a little old woman, who asked him, ‘What are you doing here? Go away. Have you not heard that my son feeds upon Christians?’ Ở đó, chàng gặp một bà lão hỏi chàng: “Con làm gì ở đây? Đi đi. Con chưa nghe nói con trai ta ăn thịt cả những người trần hay sao?”
But he said no, and that he would not go, for he was so miserable that it was all one to him whether he died or not; that he had lost everything, and especially a splendid palace like none other in the whole world, for it had laths of gold and tiles of diamond, and all the furniture was of silver and gold. Nhưng chàng đáp không và nói rằng chàng sẽ không đi, vì chàng đã quá khổ sở nên sống hay chết cũng chẳng còn quan trọng; rằng chàng đã mất tất cả, đặc biệt là một tòa cung điện lộng lẫy không nơi nào trên thế gian này có được, vì nó có rui bằng vàng, ngói lợp bằng kim cương và mọi đồ đạc đều bằng vàng bạc.
And that he had sought it far and long, and in all the earth there was no man more unhappy. Chàng đã tìm kiếm nó thật xa, thật lâu, và trên cõi đời này không ai bất hạnh hơn chàng.
So the old woman’s heart melted, and she agreed to hide him. Trái tim bà lão mềm lại, và bà đồng ý giấu chàng đi.
When the Sun arrived, he declared that he smelt Christian flesh, and he meant to have it for his dinner. Khi Mặt Trời về, ngài tuyên bố rằng ngài ngửi thấy mùi thịt người trần, và định dùng nó cho bữa tối.
But his mother told him such a pitiful story of the miserable wretch who had lost everything, and had come from far to ask his help, that at last he promised to see him. Nhưng mẹ ngài đã kể một câu chuyện thật đáng thương về kẻ khốn khổ đã mất hết tất cả, từ phương xa đến đây cầu cứu, khiến cuối cùng ngài cũng đồng ý gặp mặt.
So the young man came out from his hiding-place and begged the sun to tell him if in the course of his travels he had not seen somewhere a palace that had not its like in the whole world, for its laths were of gold and its tiles of diamond, and all the furniture in silver and gold. Thế là chàng trai bước ra từ chỗ ẩn náu và cầu xin Mặt Trời cho chàng biết, liệu trong những chuyến du hành của mình, ngài có thấy ở đâu một tòa lâu đài không gì sánh bằng trên thế gian này không, bởi rui của nó bằng vàng, ngói lợp bằng kim cương, và mọi đồ đạc đều bằng vàng bạc.
And the sun said no, but that perhaps the wind had seen it, for he entered everywhere, and saw things that no one else ever saw, and if anyone knew where it was, it was certainly the wind. Mặt Trời đáp không, nhưng có lẽ ngọn gió đã thấy, vì gió len lỏi vào khắp mọi nơi và thấy những điều không ai khác từng thấy, và nếu có ai biết nó ở đâu, thì đó chắc chắn là gió.
Then the poor young man again set forth as well as his horse could take him, begging his living as he went, and, somehow or other, he ended by reaching the home of the wind. Thế là chàng trai tội nghiệp lại lên đường cùng con ngựa của mình, vừa đi vừa ăn xin, và bằng cách này hay cách khác, cuối cùng chàng đến được nhà của thần Gió.
He found there a little old woman busily occupied in filling great barrels with water. Chàng thấy ở đó một bà lão đang tất bật múc nước đổ vào những chiếc thùng lớn.
She asked him what had put it into his head to come there, for her son ate everything he saw, and that he would shortly arrive quite mad, and that the young man had better look out. Bà hỏi điều gì đã khiến chàng cả gan đến đây, vì con trai bà ăn thịt mọi thứ nó thấy, rằng nó sẽ sớm trở về trong cơn thịnh nộ, và chàng trai nên coi chừng.
But he answered that he was so unhappy that he had ceased to mind anything, even being eaten, and then he told her that he had been robbed of a palace that had not its equal in all the world, and of all that was in it, and that he had even left his wife, and was wandering over the world until he found it. Nhưng chàng đáp rằng mình đã quá bất hạnh nên chẳng còn bận tâm đến bất cứ điều gì, kể cả việc bị ăn thịt, rồi chàng kể rằng mình đã bị cướp mất một tòa lâu đài không gì sánh bằng trên đời cùng mọi thứ trong đó, rằng chàng đã phải xa cả vợ mình, và đang lang thang khắp thế gian để tìm lại nó.
And that it was the sun who had sent him to consult the wind. Chàng cũng nói chính ông Mặt Trời đã sai chàng đến hỏi chuyện thần Gió.
So she hid him under the staircase, and soon they heard the south wind arrive, shaking the house to its foundations. Thế là bà giấu chàng dưới gầm cầu thang, và chẳng mấy chốc họ nghe thấy cơn gió Nam trở về, làm rung chuyển cả ngôi nhà tận nền móng.
Thirsty as he was, he did not wait to drink, but he told his mother that he smelt the blood of a Christian man, and that she had better bring him out at once and make him ready to be eaten. Dù đang khát, Gió không vội uống nước mà bảo mẹ rằng mình ngửi thấy mùi máu người trần, và mẹ nên đưa kẻ đó ra ngay để chuẩn bị cho mình xơi tái.
But she bade her son eat and drink what was before him, and said that the poor young man was much to be pitied, and that the sun had granted him his life in order that he might consult the wind. Nhưng mẹ Gió bảo con cứ ăn uống những thứ có sẵn trước mặt, và rằng chàng trai tội nghiệp kia rất đáng thương, chính ông Mặt Trời đã tha mạng cho chàng để chàng có thể đến hỏi chuyện Gió.
Then she brought out the young man, who explained how he was seeking for his palace, and that no man had been able to tell him where it was, so he had come to the wind. Rồi bà đưa chàng trai ra. Chàng giải thích mình đang tìm kiếm tòa lâu đài, không ai có thể cho chàng biết nó ở đâu, nên chàng mới đến gặp thần Gió.
And he added that he had been shamefully robbed, and that the laths were of gold and the tiles of diamond, and all the furniture in silver and gold, and he inquired if the wind had not seen such a palace during his wanderings. Chàng nói thêm rằng mình đã bị cướp đi một cách đáng hổ thẹn, rằng tòa lâu đài đó có rui bằng vàng, ngói lợp bằng kim cương và mọi đồ đạc đều bằng vàng bạc, và chàng hỏi liệu thần Gió có thấy một tòa lâu đài như vậy trong các chuyến du hành của mình không.
And the wind said yes, and that all that day he had been blowing backwards and forwards over it without being able to move one single tile. Và thần Gió đáp có, cả ngày hôm nay thần đã thổi qua thổi lại trên đó mà không tài nào làm lung lay nổi một viên ngói.
‘Oh, do tell me where it is,’ cried the you man. “Ôi, xin hãy cho tôi biết nó ở đâu!” chàng trai kêu lên.
‘It is a long way off,’ replied the wind, ‘on the other side of the Red Sea.’ “Nó ở xa lắm,” Gió trả lời, “tận bên kia Biển Đỏ.”
But our traveller was not discouraged, he had already journeyed too far. Nhưng người lữ khách của chúng ta không nản lòng, chàng đã đi quá xa rồi.
So he set forth at once, and, somehow or other, he managed to reach that distant land. Chàng lên đường ngay lập tức, và bằng cách này hay cách khác, chàng cũng đến được vùng đất xa xôi ấy.
And he enquired if anyone wanted a gardener. Chàng hỏi thăm liệu có ai cần một người làm vườn không.
He was told that the head gardener at the castle had just left, and perhaps he might have a chance of getting the place. Người ta bảo rằng người làm vườn trưởng của lâu đài vừa mới nghỉ việc, và có lẽ chàng có cơ hội nhận được chỗ đó.
The young man lost no time, but walked up to the castle and asked if they were in want of a gardener; and how happy he was when they agreed to take him! Chàng trai không chần chừ, đi thẳng đến lâu đài và hỏi họ có cần người làm vườn không; và chàng vui mừng biết bao khi họ đồng ý nhận chàng!
Now he passed most of his day in gossiping with the servants about the wealth of their masters and the wonderful things in the house. Giờ đây, chàng dành phần lớn thời gian trong ngày để trò chuyện với đám gia nhân về sự giàu có của chủ nhân và những vật báu kỳ diệu trong nhà.
He made friends with one of the maids, who told him the history of the snuff-box, and he coaxed her to let him see it. Chàng kết bạn với một trong những cô hầu gái, người đã kể cho chàng nghe câu chuyện về chiếc hộp thuốc hít, và chàng ngọt ngào dỗ dành cô cho mình xem chiếc hộp.
One evening she managed to get hold of it, and the young man watched carefully where she hid it away, in a secret place in the bedchamber of her mistress. Một buổi tối, cô tìm cách lấy được nó, và chàng trai cẩn thận quan sát xem cô giấu nó ở đâu, trong một nơi bí mật trong phòng ngủ của bà chủ.
The following night, when everyone was fast asleep, he crept in and took the snuff-box. Đêm hôm sau, khi mọi người đã say ngủ, chàng lẻn vào và lấy đi chiếc hộp thuốc hít.
Think of his joy as he opened the lid! Hãy tưởng tượng niềm vui của chàng khi mở nắp hộp ra xem!
When it asked him, as of yore, ‘What do you want?‘ he replied: Khi nó hỏi chàng, như ngày xưa, “Ngươi muốn gì?“, chàng đáp:
‘What do I want? What do I want? Why, I want to go with my palace to the old place, and for the King and the Queen and all their servants to be drowned in the Red Sea.’ “Ta muốn gì ư? Ta muốn gì ư? À, ta muốn trở về chốn cũ cùng với tòa lâu đài của mình, còn Vua, Hoàng hậu và tất cả đám gia nhân của họ phải bị dìm chết dưới Biển Đỏ.”
He hardly finished speaking when he found himself back again with his wife, while all the other inhabitants of the palace were lying at the bottom of the Red Sea. Chàng vừa dứt lời, tức thì đã thấy mình quay về bên cạnh vợ, còn tất cả những kẻ khác trong tòa lâu đài thì đang nằm dưới đáy Biển Đỏ.
Sebillot.
Nâng cấp VIP để xem các trang bị khóa.