2 – Cậu Bé Quả Cầu và Gã Độc Ác

Ball-carrier and the Bad One Cậu Bé Quả Cầu và Gã Độc Ác
Far, far in the forest there were two little huts, and in each of them lived a man who was a famous hunter, his wife, and three or four children. Ngày xửa ngày xưa, nơi rừng sâu thăm thẳm có hai túp lều nhỏ. Trong mỗi túp lều là gia đình của một người thợ săn lừng danh, gồm vợ và ba bốn đứa con.
Now the children were forbidden to play more than a short distance from the door, as it was known that, away on the other side of the wood near the great river, there dwelt a witch who had a magic ball that she used as a means of stealing children. Lũ trẻ nhà ấy luôn được cha mẹ dặn dò không được đi chơi quá xa cửa nhà, bởi ai cũng biết rằng ở phía bên kia khu rừng, gần con sông lớn, có một mụ phù thủy. Mụ ta sở hữu một quả cầu ma thuật chuyên dùng để bắt cóc trẻ con.
Her plan was a very simple one, and had never yet failed. Mưu kế của mụ rất đơn giản mà chưa bao giờ thất bại.
When she wanted a child she just flung her ball in the direction of the child's home, and however far off it might be, the ball was sure to reach it. Mỗi khi thèm một đứa trẻ, mụ chỉ cần ném quả cầu về phía nhà nó, và dù xa đến đâu, quả cầu cũng tìm đến nơi.
Then, as soon as the child saw it, the ball would begin rolling slowly back to the witch, just keeping a little ahead of the child, so that he always thought that he could catch it the next minute. Ngay khi đứa trẻ trông thấy, quả cầu sẽ từ từ lăn ngược trở về chỗ mụ phù thủy, nó luôn lăn trước đứa trẻ một quãng ngắn, khiến chúng tưởng rằng chỉ cần với tay là tóm được ngay.
But he never did, and, what was more, his parents never saw him again. Nhưng nào có được, và đau đớn hơn, cha mẹ chúng không bao giờ còn trông thấy mặt con nữa.
Of course you must not suppose that all the fathers and mothers who had lost children made no attempts to find them, but the forest was so large, and the witch was so cunning in knowing exactly where they were going to search, that it was very easy for her to keep out of the way. Tất nhiên, không phải là cha mẹ nào mất con cũng cam chịu, nhưng khu rừng thì quá rộng lớn, còn mụ phù thủy lại rất tinh quái, luôn biết chính xác họ sẽ tìm kiếm ở đâu để dễ dàng lẩn tránh.
Besides, there was always the chance that the children might have been eaten by wolves, of which large herds roamed about in winter. Hơn nữa, cũng có khả năng lũ trẻ đã bị sói ăn thịt, vì vào mùa đông, từng đàn sói đông đúc vẫn thường lang thang trong rừng.
One day the old witch happened to want a little boy, so she threw her ball in the direction of the hunters' huts. Một ngày nọ, mụ phù thủy tự nhiên lại thèm một đứa bé trai, liền ném quả cầu về phía hai túp lều của những người thợ săn.
A child was standing outside, shooting at a mark with his bow and arrows, but the moment he saw the ball, which was made of glass whose blues and greens and whites, all frosted over, kept changing one into the other, he flung down his bow, and stooped to pick the ball up. Lúc ấy, một cậu bé đang đứng ngoài cửa, giương cung tập bắn vào một cái bia. Nhưng ngay khi nhìn thấy quả cầu bằng thủy tinh mờ, có những vệt màu lam, lục, trắng cứ luân chuyển, biến đổi không ngừng, cậu liền vứt cung xuống, cúi mình định nhặt.
But as he did so it began to roll very gently downhill. Nhưng đúng lúc đó, nó bắt đầu lăn nhẹ nhàng xuống dốc.
The boy could not let it roll away, when it was so close to him, so he gave chase. Cậu bé không thể để nó lăn đi khi đã ở gần như vậy, liền đuổi theo.
The ball seemed always within his grasp, yet he could never catch it; it went quicker and quicker, and the boy grew more and more excited. Quả cầu dường như luôn ở trong tầm tay, vậy mà cậu không tài nào bắt kịp; nó lăn càng lúc càng nhanh, còn cậu bé thì càng lúc càng phấn khích.
That time he almost touched it—no, he missed it by a hair's breadth! Lần này, cậu suýt chạm vào nó rồi… không, lại chệch một ly!
Now, surely, if he gave a spring he could get in front of it! Bây giờ, chắc chắn rồi, chỉ cần nhảy một cú là chặn được nó!
He sprang forward, tripped and fell, and found himself in the witch's house! Cậu bé liền nhún người, phóng tới, nhưng vấp ngã… và khi ngẩng lên đã thấy mình ở trong nhà mụ phù thủy!
'Welcome! welcome! grandson!' said she; 'get up and rest yourself, for you have had a long walk, and I am sure you must be tired!' "Mừng cháu, mừng cháu đã đến, cháu ngoan của bà!" mụ nói. "Dậy nghỉ ngơi đi, cháu đi bộ một quãng đường dài chắc là mệt rồi!"
So the boy sat down, and ate some food which she gave him in a bowl. Thế là cậu bé ngồi xuống và ăn món ăn mà mụ đưa cho trong một cái bát.
It was quite different from anything he had tasted before, and he thought it was delicious. Món này khác hẳn mọi thứ cậu từng nếm và cậu thấy nó ngon tuyệt.
When he had eaten up every bit, the witch asked him if he had ever fasted. Khi cậu ăn không còn một mẩu, mụ phù thủy hỏi cậu đã bao giờ nhịn ăn chưa.
'No,' replied the boy, 'at least I have been obliged to sometimes, but never if there was any food to be had.' "Chưa ạ," cậu bé đáp, "thực ra cũng có đôi lần bất đắc dĩ, chứ có đồ ăn thì cháu chẳng bao giờ nhịn cả."
'You will have to fast if you want the spirits to make you strong and wise, and the sooner you begin the better.' "Cháu sẽ phải nhịn ăn nếu muốn các vị thần linh ban cho sức mạnh và trí tuệ, và cháu bắt đầu càng sớm càng tốt."
'Very well,' said the boy, 'what do I do first?' "Dạ được," cậu bé nói, "cháu phải làm gì đầu tiên ạ?"
'Lie down on those buffalo skins by the door of the hut,' answered she; and the boy lay down, and the squirrels and little bears and the birds came and talked to him. "Nằm xuống tấm da trâu kia, ngay cạnh cửa lều," mụ ta trả lời. Cậu bé nằm xuống, và những chú sóc, gấu con cùng chim chóc kéo đến trò chuyện cùng cậu.
At the end of ten days the old woman came to him with a bowl of the same food that he had eaten before. Hết mười ngày, mụ già mang đến cho cậu một bát thức ăn giống như lần trước.
'Get up, my grandson, you have fasted long enough. Have the good spirits visited you, and granted you the strength and wisdom that you desire?' "Dậy đi cháu ngoan, cháu đã nhịn ăn đủ lâu rồi. Các vị thần linh đã đến thăm và ban cho cháu sức mạnh cùng trí tuệ mà cháu mong muốn chưa?"
'Some of them have come, and have given me a portion of both,' answered the boy, 'but many have stayed away from me.' "Một vài vị đã đến và ban cho cháu một phần rồi ạ," cậu bé trả lời, "nhưng vẫn còn nhiều vị chưa đến với cháu."
'Then,' said she, 'you must fast ten days more.' "Vậy thì," mụ nói, "cháu phải nhịn ăn thêm mười ngày nữa."
So the boy lay down again on the buffalo skins, and fasted for ten days, and at the end of that time he turned his face to the wall, and fasted for twenty days longer. Thế là cậu bé lại nằm xuống tấm da trâu và nhịn ăn suốt mười ngày. Hết mười ngày đó, cậu lại quay mặt vào tường và nhịn ăn thêm hai mươi ngày nữa.
At length the witch called to him, and said: 'Come and eat something, my grandson.' Cuối cùng, mụ phù thủy gọi cậu: "Đến ăn chút gì đi, cháu ngoan của bà."
At the sound of her voice the boy got up and ate the food she gave him. Nghe tiếng mụ, cậu bé đứng dậy và ăn món ăn mụ đưa.
When he had finished every scrap she spoke as before: 'Tell me, my grandson, have not the good spirits visited you all these many days that you have fasted?' Khi cậu ăn sạch không còn một mảnh vụn, mụ lại hỏi như trước: "Nói cho bà nghe, cháu ngoan, các vị thần linh đã đến thăm cháu trong suốt những ngày cháu nhịn ăn chưa?"
'Not all, grandmother,' answered he; 'there are still some who keep away from me and say that I have not fasted long enough.' "Chưa đủ cả đâu bà ạ," cậu đáp, "vẫn còn một vài vị chưa đến và nói rằng cháu nhịn ăn chưa đủ lâu."
'Then you must fast again,' replied the old woman, 'and go on fasting till you receive the gifts of all the good spirits. Not one must be missing.' "Vậy cháu phải nhịn ăn tiếp," mụ già đáp, "cứ nhịn ăn cho đến khi cháu nhận được ân huệ của tất cả các vị thần linh. Không được thiếu một vị nào đâu đấy."
The boy said nothing, but lay down for the third time on the buffalo skins, and fasted for twenty days more. Cậu bé không nói gì, nằm xuống tấm da trâu lần thứ ba và nhịn ăn thêm hai mươi ngày nữa.
And at the end of that time the witch thought he was dead, his face was so white and his body so still. Cuối lần này, mụ phù thủy ngỡ cậu đã chết, vì mặt cậu trắng bệch, thân hình bất động.
But when she had fed him out of the bowl he grew stronger, and soon was able to sit up. Nhưng khi mụ đút cho cậu ăn từ chiếc bát, cậu dần khỏe lại và chẳng mấy chốc đã có thể ngồi dậy được.
'You have fasted a long time,' said she, 'longer than anyone ever fasted before. Surely the good spirits must be satisfied now?' "Cháu đã nhịn ăn rất lâu," mụ nói, "lâu hơn bất cứ ai từng làm trước đây. Chắc chắn các vị thần linh giờ đã hài lòng rồi chứ?"
'Yes, grandmother,' answered the boy, 'they have all come, and have given me their gifts.' "Vâng, thưa bà," cậu bé trả lời, "tất cả các ngài đã đến và ban cho cháu ân huệ của mình rồi ạ."
This pleased the old woman so much that she brought him another basin of food, and while he was eating it she talked to him, and this is what she said: 'Far away, on the other side of the great river, is the home of the Bad One. Điều này làm mụ già vô cùng hài lòng, mụ mang cho cậu một bát thức ăn nữa. Trong lúc cậu ăn, mụ bắt đầu kể lể, và đây là những gì mụ nói: "Ở rất xa, phía bên kia con sông lớn, là nhà của Gã Độc Ác.
In his house is much gold, and what is more precious even than the gold, a little bridge, which lengthens out when the Bad One waves his hand, so that there is no river or sea that he cannot cross. Trong nhà hắn có rất nhiều vàng, và còn quý hơn cả vàng là một cây cầu nhỏ. Cây cầu ấy sẽ tự dài ra mỗi khi Gã Độc Ác phất tay, nên chẳng sông sâu biển rộng nào là không qua được.
Now I want that bridge and some of the gold for myself, and that is the reason that I have stolen so many boys by means of my ball. Bây giờ ta muốn có cây cầu đó và một ít vàng của hắn, đó là lý do ta bắt cóc bao nhiêu đứa trẻ bằng quả cầu này.
I have tried to teach them how to gain the gifts of the good spirits, but none of them would fast long enough, and at last I had to send them away to perform simple, easy little tasks. Ta đã cố dạy chúng cách để nhận được ân huệ của các vị thần linh, nhưng chẳng đứa nào chịu nhịn ăn đủ lâu, cuối cùng ta đành phải sai chúng đi làm những việc vặt vãnh.
But you have been strong and faithful, and you can do this thing if you listen to what I tell you! Nhưng cháu thì đã mạnh mẽ và kiên định, cháu có thể làm được việc này nếu cháu nghe lời ta dặn!
When you reach the river tie this ball to your foot, and it will take you across—you cannot manage it in any other way. Khi đến bờ sông, hãy buộc quả cầu này vào chân, nó sẽ giúp cháu vượt sông – cháu không thể qua sông bằng cách nào khác đâu.
But do not be afraid; trust to the ball, and you will be quite safe!' Đừng sợ, cứ tin vào quả cầu, cháu sẽ được an toàn!"
The boy took the ball and put it in a bag. Cậu bé nhận lấy quả cầu và cho vào một cái túi.
Then he made himself a club and a bow, and some arrows which would fly further than anyone else's arrows, because of the strength the good spirits had given him. Rồi cậu tự làm một cây chùy, một cây cung, và vài mũi tên có thể bay xa hơn bất kỳ mũi tên nào khác, nhờ vào sức mạnh mà các thần linh đã ban tặng.
They had also bestowed on him the power of changing his shape, and had increased the quickness of his eyes and ears so that nothing escaped him. Họ còn ban cho cậu khả năng thay hình đổi dạng, cùng đôi tai thính và đôi mắt tinh tường, không gì có thể lọt qua được.
And in some way or other they made him understand that if he needed more help they would give it to him. Và bằng cách nào đó, các vị thần còn cho cậu hiểu rằng nếu cần thêm sự giúp đỡ, họ sẽ ra tay tương trợ.
When all these things were ready the boy bade farewell to the witch and set out. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cậu bé từ biệt mụ phù thủy và lên đường.
He walked through the forest for several days without seeing anyone but his friends the squirrels and the bears and the birds, but though he stopped and spoke to them all, he was careful not to let them know where he was going. Cậu lặn lội trong rừng suốt mấy ngày liền mà không gặp ai ngoài những người bạn sóc, gấu và chim muông. Dù dừng lại trò chuyện với tất cả, cậu vẫn cẩn thận không để chúng biết mình đang đi đâu.
At last, after many days, he came to the river, and beyond it he noticed a small hut standing on a hill which he guessed to be the home of the Bad One. Cuối cùng, sau nhiều ngày, cậu đến được bờ sông. Bên kia sông, cậu nhận thấy một túp lều nhỏ trên một ngọn đồi, cậu đoán đó là nhà của Gã Độc Ác.
But the stream flowed so quickly that he could not see how he was ever to cross it, and in order to test how swift the current really was, he broke a branch from a tree and threw it in. Nhưng dòng nước chảy xiết đến nỗi cậu không biết làm cách nào để qua được. Để thử xem dòng chảy mạnh đến đâu, cậu bẻ một cành cây và quẳng xuống.
It seemed hardly to touch the water before it was carried away, and even his magic sight could not follow it. Dường như cành cây vừa chạm mặt nước đã bị cuốn phăng đi, ngay cả đôi mắt thần của cậu cũng không theo kịp.
He could not help feeling frightened, but he hated giving up anything that he had once undertaken, and, fastening the ball on his right foot, he ventured on the river. Cậu không khỏi cảm thấy hoảng sợ, nhưng cậu ghét việc từ bỏ những gì đã bắt đầu. Cậu buộc chặt quả cầu vào chân phải và liều mình bước xuống sông.
To his surprise he was able to stand up; then a panic seized him, and he scrambled up the bank again. Thật ngạc nhiên, cậu có thể đứng vững; nhưng rồi một cơn hoảng loạn ập đến, cậu vội vàng trèo lại lên bờ.
In a minute or two he plucked up courage to go a little further into the river, but again its width frightened him, and a second time he turned back. Một lúc sau, lòng can đảm trỗi dậy, cậu tiến xa hơn một chút vào dòng sông, nhưng sự rộng lớn của nó lại làm cậu khiếp sợ, và cậu quay lại lần thứ hai.
However, he felt rather ashamed of his cowardice, as it was quite clear that his ball could support him, and on his third trial he got safely to the other side. Tuy nhiên, cậu cảm thấy xấu hổ vì sự hèn nhát của mình, bởi rõ ràng là quả cầu có thể nâng đỡ cậu. Trong lần thử thứ ba, cậu đã sang bờ bên kia một cách an toàn.
Once there he replaced the ball in the bag, and looked carefully round him. Sang đến nơi, cậu cất quả cầu vào túi và cẩn thận quan sát xung quanh.
The door of the Bad One's hut was open, and he saw that the ceiling was supported by great wooden beams, from which hung the bags of gold and the little bridge. Cửa lều của Gã Độc Ác đang mở, cậu thấy mái nhà được chống đỡ bằng những cây xà nhà bằng gỗ lim, trên đó treo những túi vàng và cây cầu nhỏ.
He saw, too, the Bad One sitting in the midst of his treasures eating his dinner, and drinking something out of a horn. Cậu cũng thấy Gã Độc Ác đang ngồi giữa đống của cải, vừa ăn tối vừa uống thứ gì đó từ một chiếc sừng.
It was plain to the boy that he must invent some plan of getting the Bad One out of the way, or else he would never be able to steal the gold or the bridge. Cậu bé hiểu rằng mình phải nghĩ ra kế gì đó để dụ Gã Độc Ác đi chỗ khác, nếu không sẽ không bao giờ lấy được vàng hay cây cầu.
What should he do? Give horrible shrieks as if he were in pain? Phải làm gì đây? Gào thét thất thanh như thể bị đau đớn ư?
But the Bad One would not care whether he were murdered or not! Gã Độc Ác sẽ chẳng quan tâm dù cậu có bị giết hay không!
Call him by his name? But the Bad One was very cunning, and would suspect some trick. Gọi tên hắn chăng? Nhưng Gã Độc Ác rất gian xảo, hắn sẽ nghi có trò lừa bịp.
He must try something better than that! Phải thử cách nào hay hơn thế!
Then suddenly an idea came to him, and he gave a little jump of joy. Rồi đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên, cậu mừng rỡ nhảy cẫng lên.
'Oh, how stupid of me not to think of that before!' said he, and he wished with all his might that the Bad One should become very hungry—so hungry that he could not wait a moment for fresh food to be brought to him. "Ôi, sao mình ngốc thế không nghĩ ra sớm hơn!" cậu tự nhủ, rồi dùng hết tâm sức cầu cho Gã Độc Ác bỗng trở nên đói cồn cào – đói đến mức không thể đợi một giây phút nào để có thức ăn mới.
And sure enough at that instant the Bad One called out to his servant, 'You did not bring food that would satisfy a sparrow Fetch some more at once, for I am perfectly starving.' Và đúng như vậy, ngay lúc đó, Gã Độc Ác gọi người hầu: "Mày không mang đủ thức ăn cho một con chim sẻ nhét kẽ răng à! Mau mang thêm ra ngay, ta đói muốn lả đi đây này."
Then, without giving the woman time to go to the larder, he got up from his chair, and rolled, staggering from hunger, towards the kitchen. Rồi không đợi người đàn bà kịp vào nhà kho, hắn đứng dậy khỏi ghế, lảo đảo vì đói, bước về phía nhà bếp.
Directly the door had closed on the Bad One the boy ran in, pulled down a bag of gold from the beam, and tucked it under his left arm. Ngay khi cánh cửa bếp vừa đóng lại sau lưng Gã Độc Ác, cậu bé liền chạy vào, giật một túi vàng từ trên xà nhà xuống và giắt dưới nách trái.
Next he unhooked the little bridge and put it under his right. Tiếp đó, cậu gỡ cây cầu nhỏ xuống và kẹp dưới nách phải.
He did not try to escape, as most boys of his age would have done, for the wisdom put into his mind by the good spirits taught him that before he could reach the river and make use of the bridge the Bad One would have tracked him by his footsteps and been upon him. Cậu không vội trốn thoát như hầu hết những đứa trẻ khác, bởi trí tuệ mà thần linh ban cho cậu biết rằng trước khi cậu kịp ra đến bờ sông và dùng cây cầu, Gã Độc Ác sẽ lần theo dấu chân và đuổi kịp cậu.
So, making himself very small and thin, he hid himself behind a pile of buffalo skins in the corner, first tearing a slit through one of them, so that he could see what was going on. Vì vậy, cậu tự biến mình thành bé tí và gầy nhom, rồi nấp sau đống da trâu ở trong góc, trước đó không quên rạch một khe nhỏ trên một tấm da để có thể quan sát mọi chuyện.
He had hardly settled himself when the servant entered the room, and, as she did so, the last bag of gold on the beam fell to the ground—for they had begun to fall directly the boy had taken the first one. Cậu vừa nấp yên thì mụ đầy tớ bước vào phòng. Ngay lúc đó, túi vàng cuối cùng trên xà nhà rơi xuống đất – vì chúng đã bắt đầu rơi ngay khi cậu bé lấy đi túi đầu tiên.
She cried to her master that someone had stolen both the bag and the bridge, and the Bad One rushed in, mad with anger, and bade her go and seek for footsteps outside, that they might find out where the thief had gone. Mụ ta la lên với chủ rằng có kẻ đã lấy trộm cả túi vàng lẫn cây cầu. Gã Độc Ác tức điên xông vào, sai mụ ra ngoài tìm dấu chân để xem kẻ trộm đã đi đâu.
In a few minutes she returned, saying that he must be in the house, as she could not see any footsteps leading to the river, and began to move all the furniture in the room, without discovering Ball Carrier. Vài phút sau, mụ quay lại, nói rằng kẻ trộm chắc chắn vẫn còn trong nhà, vì mụ không thấy dấu chân nào dẫn ra sông. Mụ bắt đầu di chuyển đồ đạc trong phòng, nhưng vẫn không tìm thấy Cậu Bé Quả Cầu.
'But he must be here somewhere,' she said to herself, examining for the second time the pile of buffalo skins; and Ball-Carrier, knowing that he could not possibly escape now, hastily wished that the Bad One should be unable to eat any more food at present. "Nhưng nó phải ở đâu đó quanh đây," mụ tự nhủ, kiểm tra lại đống da trâu lần thứ hai. Cậu Bé Quả Cầu biết rằng lần này mình không thể thoát được nữa, vội vàng cầu cho Gã Độc Ác lúc này không thể ăn thêm bất cứ thứ gì.
'Ah, there is a slit in this one,' cried the servant, shaking the skin; 'and here he is.' "A, tấm da này có một vết rạch," mụ đầy tớ hét lên, vừa giũ tấm da. "Nó đây rồi."
And she pulled out Ball-Carrier, looking so lean and small that he would hardly have made a mouthful for a sparrow. Và mụ lôi Cậu Bé Quả Cầu ra, trông cậu lúc này gầy gò nhỏ bé đến mức chưa đủ cho một con chim sẻ nhét kẽ răng.
'Was it you who took my gold and bridge?' asked the Bad One. "Có phải mày đã lấy vàng và cây cầu của ta không?" Gã Độc Ác hỏi.
'Yes,' answered Ball-Carrier, 'it was I who took them.' "Vâng," Cậu Bé Quả Cầu đáp, "chính tôi đã lấy chúng."
The Bad One made a sign to the woman, who inquired where he had hidden them. He lifted his left arm where the gold was, and she picked up a knife and scraped his skin so that no gold should be left sticking to it. Gã Độc Ác ra hiệu cho người đàn bà. Mụ ta hỏi cậu đã giấu chúng ở đâu. Cậu giơ cánh tay trái có túi vàng lên, mụ liền lấy một con dao và cạo vào da cậu để đảm bảo không còn tí vàng nào dính lại.
'What have you done with the bridge?' said she. And he lifted his right arm, from which she took the bridge, while the Bad One looked on, well pleased. "Thế cây cầu đâu?" mụ nói. Cậu giơ cánh tay phải lên, mụ liền lấy cây cầu đi, trong khi Gã Độc Ác nhìn theo, hả hê.
'Be sure that he does not run away,' chuckled he. 'Boil some water, and get him ready for cooking, while I go and invite my friends the water-demons to the feast.' "Nhớ trông chừng nó, đừng để nó chạy mất," hắn cười khẩy. "Nhóm lửa đun nước, chuẩn bị làm thịt nó đi, còn ta đi mời các bạn thủy quái đến dự tiệc."
The woman seized Ball-Carrier between her finger and thumb, and was going to carry him to the kitchen, when the boy spoke: Mụ đầy tớ dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp Cậu Bé Quả Cầu lên, định mang vào bếp thì cậu bé lên tiếng:
'I am very lean and small now,' he said, 'hardly worth the trouble of cooking; but if you were to keep me two days, and gave me plenty of food, I should get big and fat. As it is, your friends the water-demons would think you meant to laugh at them, when they found that I was the feast.' "Giờ cháu gầy bé thế này, bõ công đâu mà nấu. Nhưng nếu ngài nuôi cháu hai hôm nữa, cho ăn thật no, cháu sẽ béo mập lên ngay. Chứ thế này, các bạn thủy quái của ngài sẽ nghĩ ngài đem cháu ra làm trò cười mất."
'Well, perhaps you are right,' answered the Bad One; 'I will keep you for two days.' And he went out to visit the water-demons. "Ừ, có lẽ mày nói đúng," Gã Độc Ác đáp, "ta sẽ nuôi mày hai ngày." Nói rồi hắn đi mời các thủy quái.
Meanwhile the servant, whose name was Lung Woman, led him into a little shed, and chained him up to a ring in the wall. Trong khi đó, mụ đầy tớ dẫn cậu vào một nhà kho nhỏ, xích cậu vào một cái vòng trên tường.
But food was given him every hour, and at the end of two days he was as fat and big as a Christmas turkey, and could hardly move his head from one side to the other. Nhưng cứ mỗi giờ cậu lại được cho ăn, và sau hai ngày, cậu đã béo nung núc, to như một con heo sỗ, đầu khó mà ngoẹo từ bên này sang bên kia.
'He will do now,' said the Bad One, who came constantly to see how he was getting on. 'I shall go and tell the water-demons that we expect them to dinner to-night. Put the kettle on the fire, but be sure on no account to taste the broth.' "Thế này là được rồi đấy," Gã Độc Ác nói, hắn liên tục vào xem cậu thế nào. "Ta sẽ đi báo cho các thủy quái rằng tối nay chúng ta mời họ ăn tối. Đặt cái vạc lên bếp đi, nhưng nhớ, tuyệt đối không được nếm nước dùng."
Lung-Woman lost no time in obeying her orders. She built up the fire, which had got very low, filled the kettle with water, and passing a rope which hung from the ceiling through the handle, swung it over the flames. Mụ đầy tớ không chậm trễ tuân lệnh. Mụ nhóm lại đống lửa đã gần tàn, đổ đầy nước vào vạc, rồi luồn sợi dây thừng treo trên trần nhà qua quai vạc và đặt nó lên trên ngọn lửa.
Then she brought in Ball-Carrier, who, seeing all these preparations, wished that as long as he was in the kettle the water might not really boil, though it would hiss and bubble, and also, that the spirits would turn the water into fat. Sau đó, mụ mang Cậu Bé Quả Cầu vào. Thấy mọi sự chuẩn bị, cậu liền cầu mong cho nước trong vạc dù sủi bọt reo ù ù nhưng không thực sự sôi, và cầu cho thần linh biến nước thành váng mỡ.
The kettle soon began to sing and bubble, and Ball Carrier was lifted in. Chẳng mấy chốc, chiếc vạc bắt đầu reo lên sùng sục, và Cậu Bé Quả Cầu bị nhấc vào trong.
Very soon the fat which was to make the sauce rose to the surface, and Ball-Carrier, who was bobbing about from one side to the other, called out that Lung-Woman had better taste the broth, as he though that some salt should be added to it. Rất nhanh sau đó, lớp mỡ béo ngậy để làm nước sốt nổi lên trên bề mặt. Cậu Bé Quả Cầu, lúc này đang nổi lềnh bềnh, liền gọi to, bảo mụ đầy tớ nên nếm thử nước dùng, vì cậu nghĩ nên cho thêm chút muối.
The servant knew quite well that her master had forbidden her to do any thing of the kind, but when once the idea was put into her head, she found the smell from the kettle so delicious that she unhooked a long ladle from the wall and plunged it into the kettle. Mụ đầy tớ biết rõ chủ nhân đã cấm mình làm vậy, nhưng khi ý nghĩ đó nảy ra trong đầu, mụ thấy mùi thơm từ trong vạc bốc lên quá quyến rũ nên đã nhấc một chiếc muôi dài trên tường xuống và nhúng vào vạc.
'You will spill it all, if you stand so far off,' said the boy; 'why don't you come a little nearer?' "Bà đứng xa thế sẽ làm đổ hết đấy," cậu bé nói, "sao bà không lại gần hơn một chút?"
And as she did so he cried to the spirits to give him back his usual size and strength and to make the water scalding hot Khi mụ ta làm theo, cậu liền gào lên cầu thần linh trả lại cho mình vóc dáng và sức mạnh như xưa, đồng thời khiến cho nước trong vạc sôi sùng sục.
Then he gave the kettle a kick, which upset all the boiling water upon her, and jumping over her body he seized once more the gold and the bridge, picked up his club and bow and arrows, and after setting fire to the Bad One's hut, ran down to the river, which he crossed safely by the help of the bridge. Rồi cậu co chân đá một cú thật mạnh vào chiếc vạc, hất toàn bộ nước sôi lên người mụ ta. Cậu nhảy qua xác mụ, một lần nữa tóm lấy túi vàng và cây cầu, nhặt lấy cây chùycung tên, rồi châm lửa đốt lều của Gã Độc Ác. Xong xuôi, cậu chạy thẳng ra bờ sông, dùng cây cầu qua sông an toàn.
The hut, which was made of wood, was burned to the ground before the Bad One came back with a large crowd of water-demons. Túp lều bằng gỗ cháy rụi thành tro trước khi Gã Độc Ác quay về cùng một đám đông thủy quái.
There was not a sign of anyone or anything, so he started for the river, where he saw Ball Carrier sitting quietly on the other side. Không còn một dấu vết của người hay vật, hắn vội chạy ra bờ sông, và thấy Cậu Bé Quả Cầu đang ngồi ung dung ở bờ bên kia, vừa ăn một quả táo.
Then the Bad One knew what had happened, and after telling the water demons that there would be no feast after all, he called to Ball-Carrier, who was eating an apple. Gã Độc Ác lúc này đã hiểu ra mọi chuyện. Sau khi báo với đám thủy quái rằng bữa tiệc đã bị hủy, hắn gọi với sang Cậu Bé Quả Cầu.
'I know your name now,' he said, 'and as you have ruined me, and I am not rich any more, will you take me as your servant?' "Bây giờ thì ta đã biết tên ngươi rồi," hắn nói. "Vì ngươi đã phá hoại đời ta, ta chẳng còn giàu có nữa, ngươi có nhận ta làm đầy tớ không?"
'Yes, I will, though you have tried to kill me,' answered Ball-Carrier, throwing the bridge across the water as he spoke. "Được thôi, ta sẽ nhận, dù ngươi đã cố giết ta," Cậu Bé Quả Cầu trả lời, vừa nói vừa bắc cây cầu qua sông.
But when the Bad One was in the midst of the stream, the boy wished it to become small; and the Bad One fell into the water and was drowned, and the world was rid of him. Nhưng khi Gã Độc Ác đi đến giữa dòng, cậu bé liền ước cho cây cầu thu nhỏ lại. Gã Độc Ác rơi tỏm xuống sông và bị dìm chết, thế gian từ đó đã thoát khỏi một kẻ đại ác.

Cục Dân tộc học Hoa Kỳ (U.S. Bureau of Ethnology.)

Nâng cấp VIP để xem các trang bị khóa.