31 – Chú thợ may gan dạ

THE BRAVE LITTLE TAILOR CHÚ THỢ MAY GAN DẠ
One summer's day a little tailor sat on his table by the window in the best of spirits, and sewed for dear life. Một ngày hè nọ, một chú thợ may nhỏ bé đang ngồi bên bệ cửa sổ, lòng phơi phới, tay thoăn thoắt may vá.
As he was sitting thus a peasant woman came down the street, calling out: "Good jam to sell, good jam to sell." Đúng lúc ấy, có một bà nông dân đi xuống phố rao lớn: “Ai mứt ngon nào, mứt ngon đây!”
This sounded sweetly in the tailor's ears; he put his frail little head out of the window, and shouted: "up here, my good woman, and you'll find a willing customer." Tiếng rao nghe mới ngọt ngào làm sao, rót thẳng vào tai chú thợ may. Chú bèn thò cái đầu nhỏ thó của mình ra ngoài cửa sổ, gọi lớn: "Lên đây đi, bà chị tốt bụng ơi, trên này có khách sộp đây!"
The woman climbed up the three flights of stairs with her heavy basket to the tailor's room, and he made her spread out all the pots in a row before him. Người đàn bà ì ạch vác chiếc rổ nặng trèo hết ba tầng cầu thang để vào phòng của chú. Chú thợ may liền bảo bà bày tất cả các hũ mứt ra trước mặt mình.
He examined them all, lifted them up and smelled them, and said at last: "This jam seems good, weigh me four ounces of it, my good woman; and even if it's a quarter of a pound I won't stick at it." Chú xem xét từng hũ một, nhấc lên ngửi thử, rồi cuối cùng nói: "Mứt này có vẻ ngon đấy, bà cân cho tôi khoảng một lạng [*] nhé, mà có lỡ tay lỡ tay nặng hơn chút thì tôi cũng chẳng kèo nèo đâu."
The woman, who had hoped to find a good market, gave him what he wanted, but went away grumbling wrathfully. Người đàn bà, vốn hy vọng bán được cả một mẻ lớn, đưa cho chú chỗ mứt chú muốn, rồi bực bội cằn nhằn bỏ đi.
"Now heaven shall bless this jam for my use," cried the little tailor, "and it shall sustain and strengthen me." “Tạ ơn trời đã ban cho ta món mứt này,” chú thợ may reo lên, "nó sẽ tiếp thêm sức mạnh và nghị lực cho ta.”
He fetched some bread out of a cupboard, cut a round off the loaf, and spread the jam on it. Chú lấy bánh mì trong tủ ra, cắt một khoanh tròn rồi phết mứt lên.
"That won't taste amiss," he said; "but I'll finish that waistcoat first before I take a bite." “Ăn vào chắc là ngon phải biết," chú tự nhủ, “nhưng phải may xong cái áo ghi-lê này đã rồi mới cắn một miếng.”
He placed the bread beside him, went on sewing, and out of the lightness of his heart kept on making his stitches bigger and bigger. Chú đặt miếng bánh mì bên cạnh, tiếp tục may. Lòng vui phơi phới, chú may những đường kim ngày càng lớn.
In the meantime the smell of the sweet jam rose to the ceiling, where heaps of flies were sitting, and attracted them to such an extent that they swarmed on to it in masses. Trong lúc đó, mùi mứt ngọt lịm bay lên tận trần nhà, nơi có hằng hà sa số ruồi đang đậu, dụ dỗ chúng đến nỗi chúng bu lại đen kịt cả miếng bánh.
"Ha! who invited you?" said the tailor, and chased the unwelcome guests away. "Ối chà, ai mời các ngươi thế?" chú thợ may nói rồi xua đám khách không mời mà đến.
But the flies, who didn't understand English, refused to let themselves be warned off, and returned again in even greater numbers. Nhưng bầy ruồi, vốn không hiểu tiếng người, chẳng thèm để ý lời cảnh cáo, lại còn quay lại đông hơn trước.
At last the little tailor, losing all patience, reached out of his chimney corner for a duster, and exclaiming: "Wait, and I'll give it to you," he beat them mercilessly with it. Cuối cùng, chú thợ may mất hết kiên nhẫn, với tay lấy một tấm giẻ trong góc bếp, quát lên: “Đợi đấy, ta sẽ cho các ngươi biết tay!”, rồi vung giẻ đập túi bụi không thương tiếc.
When he left off he counted the slain, and no fewer than seven lay dead before him with outstretched legs. Khi ngừng tay, chú đếm lại chiến công, và có không dưới bảy con nằm chết cứng trước mặt chú, chân duỗi thẳng đờ.
"What a desperate fellow I am!" said he, and was filled with admiration at his own courage. "Ta mới oai làm sao!" chú thốt lên, lòng tràn ngập sự thán phục lòng dũng cảm của chính mình.
"The whole town must know about this"; and in great haste the little tailor cut out a girdle, hemmed it, and embroidered on it in big letters, "Seven at a blow." "Cả thị trấn phải biết chuyện này"; và thế là, trong cơn phấn khích, chú thợ may vội vã cắt một chiếc đai lưng, viền lại, rồi thêu lên đó những chữ thật to: "MỘT NHÁT BẢY CON."
"What did I say, the town? no, the whole world shall hear of it," he said; and his heart beat for joy as a lamb wags his tail. "Thị trấn ư? Không, cả thế giới phải nghe danh ta mới phải," chú nói, và tim chàng nhảy nhót tưng bừng vì vui sướng, hệt như đuôi cừu non vẫy rối rít.
The tailor strapped the girdle round his waist and set out into the wide world, for he considered his workroom too small a field for his prowess. Chú thợ may thắt đai lưng quanh eo rồi lên đường ra thế giới rộng lớn, vì chú cho rằng phòng may của mình là một vũ đài quá nhỏ cho tài nghệ của mình.
Before he set forth he looked round about him, to see if there was anything in the house he could take with him on his journey; but he found nothing except an old cheese, which he took possession of. Trước khi khởi hành, chú nhìn quanh xem trong nhà có gì mang theo được không, nhưng chỉ tìm thấy một mẩu phô mai cũ, chú bèn bỏ túi.
In front of the house he observed a bird that had been caught in some bushes, and this he put into his wallet beside the cheese. Trước cửa nhà, chú thấy một con chim bị mắc kẹt trong bụi cây, chú liền bắt lấy nó và bỏ vào túi nải cùng với mẩu phô mai.
Then he went on his way merrily, and being light and agile he never felt tired. Rồi chú vui vẻ lên đường. Vì nhỏ nhẹ và nhanh nhẹn, chú chẳng bao giờ thấy mệt.
His way led up a hill, on the top of which sat a powerful giant, who was calmly surveying the landscape. Con đường dẫn chú lên một ngọn đồi, trên đỉnh có một gã khổng lồ lực lưỡng đang ngồi, thản nhiên ngắm nhìn cảnh vật.
The little tailor went up to him, and greeting him cheerfully said: "Good-day, friend; there you sit at your ease viewing the whole wide world. I'm just on my way there. What do you say to accompanying me?" Chú thợ may tiến lại gần, vui vẻ chào: “Chào bạn nhé, ngồi đây ung dung ngắm cả thế giới rộng lớn thật thích. Tôi cũng đang trên đường đến đó đây. Hay là bạn đồng hành với tôi nhé?”
The giant looked contemptuously at the tailor, and said: "What a poor wretched little creature you are!" Gã khổng lồ nhìn chú thợ may bằng ánh mắt khinh bỉ, nói: “Đúng là một sinh vật nhỏ bé khốn khổ!”
"That's a good joke," answered the little tailor, and unbuttoning his coat he showed the giant the girdle. "There now, you can read what sort of a fellow I am." “Đùa vui thật,” chú thợ may đáp, rồi vạch áo cho gã khổng lồ xem chiếc đai lưng. "Đấy, ông đọc đi thì biết ta là tay thế nào."
The giant read: "Seven at a blow"; and thinking they were human beings the tailor had slain, he conceived a certain respect for the little man. Gã khổng lồ đọc dòng chữ: "Một nhát bảy con"; và ngỡ rằng đó là bảy người mà chú thợ may đã hạ sát, gã bắt đầu có chút nể trọng người đàn ông nhỏ bé.
But first he thought he'd test him, so taking up a stone in his hand, he squeezed it till some drops of water ran out. Nhưng trước hết, gã muốn thử tài chú. Gã nhặt một hòn đá, bóp mạnh đến khi nước rỉ ra thành giọt.
"Now you do the same," said the giant, "if you really wish to be thought strong." "Nào, làm giống ta đi," nói, "nếu ngươi thật sự muốn được xem là kẻ mạnh."
"Is that all?" said the little tailor; "that's child's play to me," so he dived into his wallet, brought out the cheese, and pressed it till the whey ran out. "Chỉ có thế thôi ư?" chú thợ may nói, "đó là trò trẻ con đối với ta." Chú thò tay vào túi, lôi mẩu phô mai ra và bóp mạnh đến khi nước sữa chảy thành dòng.
"My squeeze was in sooth better than yours," said he. “Cú bóp của ta xem ra còn lợi hại hơn của ông,” chú nói.
The giant didn't know what to say, for he couldn't have believed it of the little fellow. Gã khổng lồ không biết nói gì, vì không thể tin nổi chuyện đó ở một gã tí hon.
To prove him again, the giant lifted a stone and threw it so high that the eye could hardly follow it. Để thử lại, gã khổng lồ nhặt một hòn đá và ném nó cao đến nỗi mắt thường khó lòng theo kịp.
"Now, my little pigmy, let me see you do that." "Nào, hỡi người lùn tí hon, hãy cho ta xem ngươi làm thế nào."
"Well thrown," said the tailor; "but, after all, your stone fell to the ground; I'll throw one that won't come down at all." "Ném giỏi lắm," chú thợ may nói, "nhưng rốt cuộc, đá của ông vẫn rơi xuống đất. Tôi sẽ ném một hòn không bao giờ rơi xuống."
He dived into his wallet again, and grasping the bird in his hand, he threw it up into the air. Chú lại thò tay vào túi, nắm lấy con chim trong tay và tung nó lên trời.
The bird, enchanted to be free, soared up into the sky, and flew away never to return. Con chim mừng rỡ vì được tự do, vút bay lên trời cao, rồi bay mãi không quay trở lại.
"Well, what do you think of that little piece of business, friend?" asked the tailor. “Nào, ông bạn nghĩ sao về màn trình diễn đó?” chú thợ may hỏi.
"You can certainly throw," said the giant; "but now let's see if you can carry a proper weight." “Ngươi ném quả là giỏi,” gã khổng lồ nói, "nhưng giờ hãy xem ngươi có thể vác một vật nặng ra trò không.”
With these words he led the tailor to a huge oak tree which had been felled to the ground, and said: "If you are strong enough, help me to carry the tree out of the wood." Nói đoạn, gã dẫn chú thợ may đến một cây sồi khổng lồ đã bị đốn ngã và bảo: “Nếu ngươi đủ sức, hãy giúp ta mang cái cây này ra khỏi rừng.”
"Most certainly," said the little tailor: "just you take the trunk on your shoulder; I'll bear the top and branches, which is certainly the heaviest part." "Chắc chắn rồi," chú thợ may đáp, "ông cứ vác phần thân cây lên vai; tôi sẽ gánh phần ngọn và cành lá, chắc chắn là phần nặng nhất.”
The giant laid the trunk on his shoulder, but the tailor sat at his ease among the branches; and the giant, who couldn't see what was going on behind him, had to carry the whole tree, and the little tailor into the bargain. Gã khổng lồ vác thân cây lên vai, nhưng chú thợ may ma mãnh lại ngồi vắt vẻo trên một cành cây. Gã khổng lồ, không nhìn thấy những gì diễn ra sau lưng mình, đành phải vác cả cái cây, và còn "cõng" luôn cả chú thợ may.
There he sat behind in the best of spirits, lustily whistling a tune, as if carrying the tree were mere sport. Chú ngồi sau, lòng phơi phới, ung dung huýt sáo véo von, như thể việc mang cây chỉ là một trò tiêu khiển.
The giant, after dragging the heavy weight for some time, could get on no further, and shouted out: "Hi! I must let the tree fall." Gã khổng lồ, sau khi kéo lê vật nặng một lúc, đã thấm mệt và không đi nổi nữa, bèn hét lên: “Này! Ta phải thả cây xuống đây.”
The tailor sprang nimbly down, seized the tree with both hands as if he had carried it the whole way and said to the giant: "Fancy a big lout like you not being able to carry a tree!" Chú thợ may nhanh nhẹn nhảy xuống, tóm lấy cái cây bằng cả hai tay như thể chú đã vác nó suốt cả chặng đường và nói với gã khổng lồ: “Thật không ngờ một gã to xác như ông lại không vác nổi một cái cây!”
They continued to go on their way together, and as they passed by a cherry tree the giant grasped the top of it, where the ripest fruit hung, gave the branches into the tailor's hand, and bade him eat. Họ tiếp tục đi cùng nhau, và khi đi ngang qua một cây anh đào, gã khổng lồ túm lấy ngọn cây, nơi có những quả chín mọng nhất, rồi chìa cành cây vào tay chú thợ may và bảo chú ăn.
But the little tailor was far too weak to hold the tree down, and when the giant let go the tree swung back into the air, bearing the little tailor with it. Nhưng chú thợ may quá yếu để giữ được cành cây, và khi gã khổng lồ buông tay, cành cây bật ngược lên không trung, mang theo cả chú thợ may.
When he had fallen to the ground again without hurting himself, the giant said: "What! do you mean to tell me you haven't the strength to hold down a feeble twig?" Khi chú rơi xuống đất mà không hề hấn gì, gã khổng lồ nói: "Cái gì! Ngươi định nói với ta rằng ngươi không có sức để giữ một cành cây yếu ớt ư?"
"It wasn't strength that was wanting," replied the tailor; "do you think that would have been anything for a man who has killed seven at a blow? I jumped over the tree because the huntsmen are shooting among the branches near us. Do you do the like if you dare." "Sức mạnh đâu có thiếu," chú thợ may đáp, "ông có nghĩ đó là chuyện gì to tát với người đã hạ gục bảy kẻ một nhát không? Tôi đã nhảy qua ngọn cây vì đám thợ săn đang bắn chim gần đây. Ông thử làm xem, nếu dám."
The giant made an attempt, but couldn't get over the tree, and stuck fast in the branches, so that here too the little tailor had the better of him. Gã khổng lồ cố thử, nhưng không qua nổi cái cây và bị mắc kẹt trong đám cành, thế là ở đây, chú thợ may lại một lần nữa thắng thế.
"Well, you're a fine fellow, after all," said the giant; "come and spend the night with us in our cave." “Chà, ngươi cũng là một tay cừ đấy,” gã khổng lồ nói. "Đến hang của bọn ta qua đêm đi."
The little tailor willingly consented to do this, and following his friend they went on till they reached a cave where several other giants were sitting round a fire, each holding a roast sheep in his hand, of which he was eating. Chú thợ may vui vẻ đồng ý và đi theo bạn mình đến một cái hang, nơi có nhiều gã khổng lồ khác đang ngồi quanh đống lửa, mỗi tên đang cầm một con cừu quay trên tay mà ăn.
The little tailor looked about him, and thought: "Yes, there's certainly more room to turn round in here than in my workshop." Chú thợ may nhìn quanh và nghĩ: "Chà, ở đây đúng là rộng rãi hơn xưởng may của mình nhiều."
The giant showed him a bed and bade him lie down and have a good sleep. Gã khổng lồ chỉ cho chú một cái giường và bảo chú nằm xuống ngủ một giấc cho ngon.
But the bed was too big for the little tailor, so he didn't get into it, but crept away into the corner. Nhưng chiếc giường quá lớn so với chú, nên chú không trèo lên mà lẻn vào một góc.
At midnight, when the giant thought the little tailor was fast asleep, he rose up, and taking his big iron walking-stick, he broke the bed in two with a blow, and thought he had made an end of the little grasshopper. Nửa đêm, khi gã khổng lồ nghĩ rằng chú thợ may đã ngủ say, gã liền trỗi dậy, lấy cây gậy sắt to tướng của mình, giáng một đòn bổ đôi chiếc giường, tưởng đã đập nát con châu chấu ranh mãnh.
At early dawn the giants went off to the wood, and quite forgot about the little tailor, till all of a sudden they met him trudging along in the most cheerful manner. Sáng sớm, đám khổng lồ vào rừng và hoàn toàn quên mất chú thợ may, cho đến khi họ bất ngờ gặp chú đang ung dung đi tới với vẻ mặt vui tươi nhất.
The giants were terrified at the apparition, and, fearful lest he should slay them, they all took to their heels as fast as they could. Đám khổng lồ hồn xiêu phách lạc, sợ rằng chú sẽ giết hết cả bọn, nên ba chân bốn cẳng bỏ chạy thục mạng.
The little tailor continued to follow his nose, and after he had wandered about for a long time he came to the courtyard of a royal palace, and feeling tired he lay down on the grass and fell asleep. Chú thợ may cứ thế dong duổi theo tiếng gọi của con tim, và sau một thời gian dài lang thang, chú đến sân của một cung điện hoàng gia. Cảm thấy mệt mỏi, chú nằm xuống bãi cỏ và thiếp đi.
While he lay there the people came, and looking him all over read on his girdle: "Seven at a blow." Trong khi chú ngủ, dân chúng đi qua, nhìn khắp người chú và đọc được dòng chữ trên đai lưng: “Một nhát bảy con.”
"Oh!" they said, "what can this great hero of a hundred fights want in our peaceful land? He must indeed be a mighty man of valor." "Ôi!" họ nói, "vị anh hùng trăm trận trăm thắng này muốn gì ở mảnh đất yên bình của chúng ta? Chắc hẳn ngài là một dũng sĩ vô song.”
They went and told the King about him, and said what a weighty and useful man he'd be in time of war, and that it would be well to secure him at any price. Họ vào bẩm báo với nhà vua, tâu rằng đây là một nhân tài kiệt xuất, sẽ rất hữu ích trong thời chiến, và nên tìm cách thu phục bằng mọi giá.
This counsel pleased the King, and he sent one of his courtiers down to the little tailor, to offer him, when he awoke, a commission in their army. Lời khuyên này làm nhà vua hài lòng. Ngài sai một viên cận thần đến gặp chú thợ may, để khi chú tỉnh dậy, sẽ mời chú một chức vụ trong quân đội.
The messenger remained standing by the sleeper, and waited till he stretched his limbs and opened his eyes, when he tendered his proposal. Sứ giả đứng bên cạnh người đang ngủ, chờ đến khi chú vươn vai và mở mắt, rồi mới đưa ra lời đề nghị.
"That's the very thing I came here for," he answered; "I am quite ready to enter the King's service." "Đó chính là lý do ta đến đây," chú đáp, "ta hoàn toàn sẵn sàng phục vụ nhà vua."
So he was received with all honor, and given a special house of his own to live in. Thế là chú được đón tiếp trọng thể và được cấp một dinh thự riêng để ở.
But the other officers resented the success of the little tailor, and wished him a thousand miles away. Nhưng các sĩ quan khác lại ghen tị với thành công của chú thợ may và chỉ mong tống khứ chú đi cho khuất mắt.
"What's to come of it all?" they asked each other; "if we quarrel with him, he'll let out at us, and at every blow seven will fall. There'll soon be an end of us." “Chuyện này rồi sẽ đi về đâu?” họ hỏi nhau, “nếu chúng ta gây sự với hắn, hắn sẽ ra tay, và mỗi cú đánh bảy người sẽ ngã xuống. Chẳng mấy chốc mà chúng ta cũng toi đời.”
So they resolved to go in a body to the King, and all to send in their papers. Thế là họ quyết định cùng nhau đến gặp nhà vua và xin từ chức.
"We are not made," they said, "to hold out against a man who kills seven at a blow." “Chúng thần không đủ sức,” họ nói, “để chống lại một người giết bảy kẻ một nhát.”
The King was grieved at the thought of losing all his faithful servants for the sake of one man, and he wished heartily that he had never set eyes on him, or that he could get rid of him. Nhà vua đau buồn khi nghĩ đến việc mất hết tất cả những người hầu trung thành vì một người, và ngài ước gì mình chưa bao giờ nhìn thấy chú ta, hoặc có thể tống khứ chú đi.
But he didn't dare to send him away, for he feared he might kill him along with his people, and place himself on the throne. Nhưng ngài không dám đuổi chú, vì sợ rằng chú có thể giết cả ngài cùng thần dân và tự mình lên ngôi.
He pondered long and deeply over the matter, and finally came to a conclusion. Ngài suy nghĩ đắn đo, và cuối cùng cũng có một quyết định.
He sent to the tailor and told him that, seeing what a great and warlike hero he was, he was about to make him an offer. Ngài cho mời chú thợ may đến và nói rằng, vì thấy chú là một anh hùng vĩ đại và thiện chiến, nên ngài có một lời đề nghị.
In a certain wood of his kingdom there dwelled two giants who did much harm; by the way they robbed, murdered, burned, and plundered everything about them; "no one could approach them without endangering his life. Trong một khu rừng của vương quốc, có hai tên khổng lồ gây ra nhiều tai họa; chúng cướp bóc, giết người, đốt phá và cướp sạch mọi thứ xung quanh. "Không ai có thể tiếp cận chúng mà không nguy hiểm đến tính mạng.
But if he could overcome and kill these two giants he should have his only daughter for a wife, and half his kingdom into the bargain; he might have a hundred horsemen, too, to back him up." Nhưng nếu ngươi có thể khuất phục và giết chết hai tên khổng lồ này, ngươi sẽ được cưới con gái duy nhất của ta làm vợ, và được hưởng một nửa vương quốc. Ta sẽ cho một trăm kỵ binh đi theo để hỗ trợ ngươi."
"That's the very thing for a man like me," thought the little tailor; "one doesn't get the offer of a beautiful princess and half a kingdom every day." “Chuyện đó quả là dành cho người như ta,” chú thợ may nghĩ. “Đâu phải ngày nào cũng có cơ hội cưới công chúa xinh đẹp và sở hữu nửa vương quốc.”
"Done with you," he answered; "I'll soon put an end to the giants. But I haven't the smallest need of your hundred horsemen; a fellow who can slay seven men at a blow need not be afraid of two." “Thống nhất vậy đi,” chú trả lời. “Tôi sẽ sớm kết liễu lũ khổng lồ. Nhưng tôi không cần đến một trăm kỵ binh của ngài; một kẻ hạ bảy người một nhát thì chẳng cần phải sợ hai tên.”
The little tailor set out, and the hundred horsemen followed him. Chú thợ may lên đường, và một trăm kỵ binh theo sau.
When he came to the outskirts of the wood he said to his followers: "You wait here, I'll manage the giants by myself"; and he went on into the wood, casting his sharp little eyes right and left about him. Khi đến bìa rừng, chú nói với những người đi theo: "Các người hãy đợi ở đây, tôi sẽ tự mình xử lý lũ khổng lồ." Rồi chú tiến vào rừng, đôi mắt tinh anh láo liên nhìn quanh.
After a while he spied the two giants lying asleep under a tree, and snoring till the very boughs bent with the breeze. Một lúc sau, chú phát hiện ra hai gã khổng lồ đang ngủ say dưới một gốc cây, ngáy to đến mức cành lá cũng rung lên.
The little tailor lost no time in filling his wallet with stones, and then climbed up the tree under which they lay. Chú thợ may không lãng phí thời gian, nhặt đầy túi đá rồi trèo lên cây nơi chúng đang nằm.
When he got to about the middle of it he slipped along a branch till he sat just above the sleepers, when he threw down one stone after the other on the nearest giant. Khi lên đến lưng chừng, chú trườn theo một cành cây cho đến khi ngồi ngay trên đầu hai kẻ đang ngủ, rồi ném từng hòn đá xuống gã khổng lồ gần nhất.
The giant felt nothing for a long time, but at last he woke up, and pinching his companion said: "What did you strike me for?" Gã khổng lồ không cảm thấy gì trong một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng tỉnh giấc, huých vào người bạn đồng hành và nói: "Sao mày đánh tao?"
"I didn't strike you," said the other, "you must be dreaming." "Tao không đánh mày," gã kia nói, "chắc mày đang mơ."
They both lay down to sleep again, and the tailor threw down a stone on the second giant, who sprang up and cried: "What's that for? Why did you throw something at me?" Cả hai lại nằm xuống ngủ, và chú thợ may lại ném một hòn đá vào gã khổng lồ thứ hai. Gã này bật dậy và la lên: "Cái gì thế? Sao mày ném cái gì vào tao?"
"I didn't throw anything," growled the first one. "Tao không ném gì cả," gã thứ nhất gầm gừ.
They wrangled on for a time, till, as both were tired, they made up the matter and fell asleep again. Chúng cãi nhau một hồi, cho đến khi cả hai đều mệt, chúng mới làm hòa và lại ngủ thiếp đi.
The little tailor began his game once more, and flung the largest stone he could find in his wallet with all his force, and hit the first giant on the chest. Chú thợ may lại bắt đầu trò chơi của mình, dùng hết sức ném hòn đá to nhất trong túi vào ngực gã khổng lồ thứ nhất.
"This is too much of a good thing!" he yelled, and springing up like a madman, he knocked his companion against the tree till he trembled. "Thế này thì quá lắm rồi!" gã hét lên, và bật dậy như một kẻ điên, xô gã bạn đồng hành vào gốc cây đến rung chuyển.
He gave, however, as good as he got, and they became so enraged that they tore up trees and beat each other with them, till they both fell dead at once on the ground. Gã kia cũng chẳng vừa, và chúng trở nên giận dữ đến nỗi nhổ cả cây lên mà phang nhau, cho đến khi cả hai cùng ngã chết tại chỗ.
Then the little tailor jumped down. Lúc ấy chú thợ may mới nhảy xuống.
"It's a mercy," he said, "that they didn't root up the tree on which I was perched, or I should have had to jump like a squirrel on to another, which, nimble though I am, would have been no easy job." "Thật may mắn," chú nói, "là chúng không nhổ cái cây mà mình đang ngồi, nếu không thì mình đã phải nhảy sang cây khác như một con sóc, mà dù có nhanh nhẹn đến mấy, đó cũng không phải là chuyện dễ dàng."
He drew his sword and gave each of the giants a very fine thrust or two on the breast, and then went to the horsemen and said: "The deed is done, I've put an end to the two of them; but I assure you it has been no easy matter, for they even tore up trees in their struggle to defend themselves; but all that's of no use against one who slays seven men at a blow." Chú rút gươm, đâm mạnh vào ngực mỗi tên khổng lồ vài nhát, rồi đi ra chỗ các kỵ binh và nói: "Việc đã xong, tôi đã kết liễu cả hai tên rồi; nhưng tôi phải nói thật, đây không phải là chuyện dễ dàng, chúng còn nhổ cả cây cối lên để tự vệ; nhưng tất cả đều vô ích trước một người hạ bảy kẻ một nhát."
"Weren't you wounded?" asked the horsemen. “Ngài có bị thương không?” các kỵ binh hỏi.
"No fear," answered the tailor; "they haven't touched a hair of my head." “Đừng lo,” chú thợ may trả lời, “chúng chưa chạm được một sợi tóc của tôi.”
But the horsemen wouldn't believe him till they rode into the wood and found the giants weltering in their blood, and the trees lying around, torn up by the roots. Nhưng các kỵ binh không tin cho đến khi họ phi ngựa vào rừng và thấy những gã khổng lồ nằm trong vũng máu, và cây cối xung quanh bị nhổ bật cả gốc.
The little tailor now demanded the promised reward from the King, but he repented his promise, and pondered once more how he could rid himself of the hero. Bây giờ, chú thợ may đòi nhà vua phần thưởng đã hứa, nhưng nhà vua lại hối hận và một lần nữa suy nghĩ cách để thoát khỏi vị anh hùng.
"Before you obtain the hand of my daughter and half my kingdom," he said to him, "you must do another deed of valor. A unicorn is running about loose in the wood, and doing much mischief; you must first catch it." “Trước khi ngươi có được tay con gái ta và một nửa vương quốc,” nhà vua nói với chú, "ngươi phải thực hiện một chiến công nữa. Một con kỳ lân đang chạy rông trong rừng và gây ra nhiều tai họa; ngươi phải bắt nó trước."
"I'm even less afraid of one unicorn than of two giants; seven at a blow, that's my motto." "Tôi còn chẳng sợ hai tên khổng lồ, thì một con kỳ lân có là gì; 'Một nhát bảy con' là phương châm của tôi."
He took a piece of cord and an axe with him, went out to the wood, and again told the men who had been sent with him to remain outside. Chú mang theo một sợi dây thừng và một cái rìu, đi vào rừng, và lại bảo những người được cử đi cùng ở bên ngoài.
He hadn't to search long, for the unicorn soon passed by, and, on perceiving the tailor, dashed straight at him as though it were going to spike him on the spot. Chú không phải tìm lâu, vì con kỳ lân sớm xuất hiện, và khi nhìn thấy chú thợ may, nó lao thẳng vào chú như thể định xiên chú ngay tại chỗ.
"Gently, gently," said he, "not so fast, my friend"; and standing still he waited till the beast was quite near, when he sprang lightly behind a tree; the unicorn ran with all its force against the tree, and rammed its horn so firmly into the trunk that it had no strength left to pull it out again, and was thus successfully captured. "Từ từ nào, từ từ nào," chú nói, "đừng vội thế, bạn hiền." Chú đứng yên đợi cho đến khi con thú đến thật gần, rồi nhanh nhẹn nép sau một cái cây; con kỳ lân lao hết tốc lực đâm sầm vào thân cây, và cắm chiếc sừng của nó chặt đến nỗi không còn sức để rút ra được nữa. Thế là nó bị bắt gọn.
"Now I've caught my bird," said the tailor, and he came out from behind the tree, placed the cord round its neck first, then struck the horn out of the tree with his axe, and when everything was in order led the beast before the King. "Giờ thì ta đã bắt được con chim của ta rồi," chú thợ may nói, rồi bước ra từ sau cái cây, trước tiên vòng dây thừng quanh cổ nó, sau đó dùng rìu chặt cho cái sừng bật ra khỏi cây. Khi mọi thứ đã xong xuôi, chú dắt con thú đến trước mặt nhà vua.
Still the King didn't want to give him the promised reward and made a third demand. Nhà vua vẫn không muốn trao phần thưởng đã hứa và đưa ra yêu cầu thứ ba.
The tailor was to catch a wild boar for him that did a great deal of harm in the wood; and he might have the huntsmen to help him. Chú thợ may phải bắt một con lợn lòi hoang hung dữ đang phá hoại rất nhiều trong rừng, và có thể nhờ các thợ săn giúp đỡ.
"Willingly," said the tailor; "that's mere child's play." “Rất sẵn lòng,” chú thợ may nói, “chuyện này chỉ là trò trẻ con.”
But he didn't take the huntsmen into the wood with him, and they were well enough pleased to remain behind, for the wild boar had often received them in a manner which did not make them desire its further acquaintance. Nhưng chú không đưa các thợ săn vào rừng cùng mình, và họ cũng vui lòng ở lại phía sau, vì con lợn lòi đã nhiều lần tiếp đãi họ theo cách khiến họ chẳng muốn gặp lại nó nữa.
As soon as the boar perceived the tailor it ran at him with foaming mouth and gleaming teeth, and tried to knock him down; but our alert little friend ran into a chapel that stood near, and got out of the window again with a jump. Ngay khi con lợn lòi nhìn thấy chú thợ may, nó liền sùi bọt mép và nhe nanh lao tới, cố gắng húc ngã chú. Nhưng người bạn nhỏ lanh lợi của chúng ta đã chạy vào một nhà nguyện gần đó, rồi nhảy ra khỏi cửa sổ.
The boar pursued him into the church, but the tailor skipped round to the door, and closed it securely. Con lợn lòi đuổi theo chú vào trong nhà nguyện, nhưng chú thợ may đã nhanh chân chạy vòng ra cửa trước và đóng sập lại.
So the raging beast was caught, for it was far too heavy and unwieldy to spring out of the window. Thế là con thú hung dữ đã bị nhốt, vì nó quá nặng nề và vụng về để có thể nhảy ra khỏi cửa sổ.
The little tailor summoned the huntsmen together, that they might see the prisoner with their own eyes. Chú thợ may triệu tập các thợ săn lại để họ có thể tận mắt thấy con thú bị giam cầm.
Then the hero betook himself to the King, who was obliged now, whether he liked it or not, to keep his promise, and hand him over his daughter and half his kingdom. Sau đó, vị anh hùng đến gặp nhà vua, người bây giờ, dù muốn hay không, cũng phải giữ lời hứa, trao cho chú con gái và một nửa vương quốc.
Had he known that no hero-warrior, but only a little tailor stood before him, it would have gone even more to his heart. Nếu nhà vua biết rằng người đứng trước mặt mình không phải là một chiến binh anh hùng, mà chỉ là một chú thợ may nhỏ bé, ngài hẳn sẽ còn đau lòng hơn nữa.
So the wedding was celebrated with much splendor and little joy, and the tailor became a king. Thế là đám cưới được tổ chức linh đình nhưng chẳng mấy vui vẻ, và chú thợ may trở thành vua.
After a time the Queen heard her husband saying one night in his sleep: "My lad, make that waistcoat and patch these trousers, or I'll box your ears." Một thời gian sau, vào một đêm nọ, hoàng hậu nghe thấy chồng mình nói mớ trong lúc ngủ: “Này cậu nhỏ, may cái áo ghi-lê và vá cái quần này lại, không thì ta cho ăn tát bây giờ.”
Thus she learned in what rank the young gentleman had been born, and next day she poured forth her woes to her father, and begged him to help her to get rid of a husband who was nothing more nor less than a tailor. Thế là bà biết được xuất thân của chàng công tử trẻ tuổi. Ngày hôm sau, bà than khóc với vua cha và cầu xin ngài giúp bà thoát khỏi người chồng chẳng hơn chẳng kém là một gã thợ may.
The King comforted her, and said: "Leave your bedroom door open to-night, my servants shall stand outside, and when your husband is fast asleep they shall enter, bind him fast, and carry him on to a ship, which shall sail away out into the wide ocean." Nhà vua an ủi bà và nói: “Đêm nay hãy để cửa phòng ngủ của con mở, lính của ta sẽ đứng bên ngoài, và khi chồng con đã ngủ say, họ sẽ vào, trói chặt nó lại và đưa lên một con tàu, con tàu sẽ dong buồm ra khơi xa.”
The Queen was well satisfied with the idea, but the armor-bearer, who had overheard everything, being much attached to his young master, went straight to him and revealed the whole plot. Hoàng hậu rất hài lòng với ý tưởng này, nhưng người hầu cận mang áo giáp của vua, vốn đã nghe lén được mọi chuyện và rất quý mến chủ nhân của mình, liền đi thẳng đến chỗ chú và tiết lộ toàn bộ âm mưu.
"I'll soon put a stop to the business," said the tailor. "Ta sẽ sớm dẹp yên chuyện này," chú thợ may nói.
That night he and his wife went to bed at the usual time; and when she thought he had fallen asleep she got up, opened the door, and then lay down again. Đêm đó, chú và vợ đi ngủ như thường lệ. Khi hoàng hậu nghĩ rằng chồng đã ngủ say, bà liền dậy, mở cửa, rồi lại nằm xuống.
The little tailor, who had only pretended to be asleep, began to call out in a clear voice: "My lad, make that waistcoat and patch those trousers, or I'll box your ears. I have killed seven at a blow, slain two giants, led a unicorn captive, and caught a wild boar, then why should I be afraid of those men standing outside my door?" Chú thợ may, người chỉ giả vờ ngủ, bắt đầu hét lên bằng giọng rành rọt: “Này cậu nhỏ, may cái áo ghi-lê và vá cái quần này lại, không thì ta cho ăn tát! Ta đã diệt bảy con một nhát, giết hai tên khổng lồ, bắt sống kỳ lân, và tóm gọn lợn lòi, lẽ nào ta lại sợ mấy kẻ đang đứng ngoài kia?”
The men, when they heard the tailor saying these words, were so terrified that they fled as if pursued by a wild army, and didn't dare go near him again. Những người lính, khi nghe chú thợ may nói những lời này, đã kinh hãi đến mức chạy tháo thân như bị một đội quân hoang dại truy đuổi, và không dám đến gần chú lần nào nữa.
So the little tailor was and remained a king all the days of his life. Thế là chú thợ may đã, đang và sẽ mãi mãi là một vị vua cho đến hết đời.

* 4 oz ≈ 113 g ≈ 1 lạng → “một lạng” vừa sát lượng gốc vừa thân thuộc.

Nâng cấp VIP để xem các trang bị khóa.