CHƯƠNG MƯỜI

HIỆN TẠI TOÀN BỘ AUDIO SẼ KO THỂ KHÔI PHỤC TỰ ĐỘNG. Mọi người hãy yêu cầu ở đây, ad sẽ ưu tiên xử lý trước.
Nâng cấp VIP để xem các trang bị khóa.

CHAPTER TENCHƯƠNG MƯỜI
LOLLY WAS A LUMPY WOMAN WHO spoke too loudly and who wore too much lipstick.Lolly là một phụ nữ xương xẩu, nói năng oang oang và tô son quá đẫm.
She entered the house and immediately spotted Edward sitting on the living-room couch.Cô ta bước vào nhà và ngay lập tức chú ý tới Edward đang ngồi trên chiếc ghế bành trong phòng khách.
“What’s this?” she said.“Cái gì thế này?” cô ta hỏi.
She put down her suitcase and picked Edward up by one foot.Lolly đặt va li xuống rồi nhón một bàn chân Edward mà quắp chú lên.
She held him upside down.Cô ta dốc ngược chú xuống.
“That’s Susanna,” said Nellie.“Đó là Susanna,” bà Nellie đáp.
“Susanna!” shouted Lolly.“Susanna!” Lolly ré lên.
She gave Edward a shake.Cô ta lắc mạnh Edward.
His dress was up over his head and he could see nothing.Váy trùm lên mặt nên chú không thể nhìn thấy gì.
Already, he had formed a deep and abiding hatred for Lolly.Nhưng trong lòng chú, nỗi căm ghét sâu sắc, vĩnh viễn dành cho Lolly đã dâng trào.
“Your father found her,” said Nellie.“Cha con tìm thấy cô bé,” bà Nellie nói tiếp.
“She came up in a net and she didn’t have no clothes on her, so I made her some dresses.”“Cô bé bị vướng vào lưới và chẳng có áo quần gì, nên mẹ may cho bé mấy bộ váy.”
“Have you gone skivvy?” shouted Lolly.“Mẹ biến thành đầy tớ rồi đấy à?” Lolly hét lên.
“Rabbits don’t need clothes.”“Bọn thỏ không cần quần áo.”
“Well,” said Nellie.“Ừm,” bà Nellie nói.
Her voice shook.Giọng bà lạc đi.
“This one seemed to.”“Riêng cô thỏ này thì cần.”
Lolly tossed Edward back on the couch.Lolly quẳng Edward xuống ghế bành.
He landed face-down with his arms over his head and his dress still over his face, and he stayed that way through dinner.Chú rơi sấp mặt xuống, cánh tay duỗi quá đầu và váy vẫn trùm kín mặt, rồi cứ nằm nguyên như thế suốt bữa tối.
“Why have you got out that old highchair?” shouted Lolly.“Sao cha mẹ phải lôi cái ghế cao cũ kỹ kia ra?” Lolly lại ré lên.
“Oh, don’t pay it no mind,” said Nellie.“Ồ, đừng để ý, không có gì đâu,” bà Nellie đáp.
“Your father was just gluing on a missing piece, wasn’t you, Lawrence?”“Cha con chỉ đang gắn lại một mảnh bị rơi mất thôi mà, phải vậy không, Lawrence?”
“That’s right,” said Lawrence, without looking up from his plate.“Đúng vậy,” ông Lawrence đáp mà không ngẩng đầu khỏi đĩa ăn.
Of course, after dinner Edward did not go outside and stand beneath the stars to have a smoke with Lawrence.Tất nhiên, sau bữa tối, Edward không ra ngoài đi dạo, đứng dưới bầu trời sao hút thuốc với ông Lawrence.
And Nellie, for the first time since Edward had been with her, did not sing him a lullaby.Và bà Nellie, lần đầu tiên kể từ khi Edward ở cùng, không hát ru chú ngủ.
In fact, Edward was ignored and forgotten about until the next morning, when Lolly picked him up again and pulled his dress down away from his face and stared him in the eye.Trên thực tế, Edward đã bị bỏ mặc và quên lãng cho tới sáng hôm sau, khi Lolly nhặt chú lên lần nữa, kéo váy khỏi mặt chú, nhìn chằm chằm vào mắt chú.
“Got the old folks bewitched, don’t you?” said Lolly.“Làm mê muội ông bà già phải không, oắt con?” Lolly nói.
“I heard the talk in town. That they’ve been treating you like a rabbit child.”“Tao nghe cả thị trấn kháo nhau rằng họ đối xử với mày như một đứa con nhỏ.”
Edward stared back at Lolly.Edward trừng trừng nhìn lại Lolly.
Her lipstick was a bright and bloody red.Son môi của cô ta sáng chói và đỏ như máu.
He felt a cold breeze blow through the room.Chú cảm thấy một hơi gió lạnh vừa lướt qua phòng.
Was a door open somewhere?Cánh cửa ở đâu đó bị mở chăng?
“Well, you don’t fool me,” she said.“Được rồi, mày đừng hòng lừa tao,” cô ta nói.
She gave him a shake.Cô ta lắc chú.
“We’ll be taking a trip together, you and me.”“Chúng ta sẽ đi một vòng cùng nhau, mày và tao.”
Holding Edward by the ears, Lolly marched into the kitchen and shoved him face-down in the garbage can.Giữ Edward bằng cách xách đôi tai chú, Lolly rầm rập bước vào bếp rồi ném chú vào thùng rác.
“Ma!” Lolly shouted, “I’m taking the truck.“Mẹ!” Lolly gào to. “Con mượn cái xe tải.
I’m going to head on out and do some errands.”Con định ra ngoài làm mấy việc vặt.”
“Oh,” came Nellie’s tremulous voice, “that’s wonderful, dear.“Ồ,” giọng nói run run của bà Nellie vọng tới, “tốt lắm, con yêu.
Goodbye, then.”Tạm biệt con.”
Goodbye, thought Edward as Lolly hauled the garbage can out to the truck.Tạm biệt, Edward nghĩ khi Lolly kéo mạnh thùng rác ra chỗ xe tải.
“Goodbye,” Nellie called again, louder this time.“Tạm biệt,” Nellie lại nói vọng ra, lần này tiếng bà to hơn.
Edward felt a sharp pain somewhere deep inside his china chest.Edward cảm thấy một nỗi đau sắc lạnh cứa sâu trong lồng ngực bằng sứ của chú.
For the first time, his heart called out to him.Lần đầu tiên, tiếng trái tim chú vang lên.
It said two words: Nellie. Lawrence.Nó thốt ra hai từ: Nellie. Lawrence.