Thiên Thần Giao Tiếp Với Chúng Ta Thế Nào

Trích một chương trong quyển Thiên Đường và Địa Ngục.

Emanuel Swedenborg (tên khi sinh Emanuel Swedberg ngày 29 tháng 1 năm 1688; mất ngày 29 tháng 3 năm 1772) là một nhà khoa học, nhà triết học, thần học, mặc khải, và nhà huyền học người Thụy Điển. Ông tự gọi mình là “tôi tớ của Chúa Giêsu Kitô” trong True Christian Region, một tác phẩm ông tự xuất bản. Ông được biết đến với cuốn sách của ông về thế giới bên kia, Thiên đàng và Địa ngục (1758). Swedenborg đã có một sự nghiệp thành tựu vừa là nhà phát minh và nhà khoa học. Năm 1741, lúc 53 tuổi, ông tham gia vào một giai đoạn tinh thần, trong đó ông bắt đầu trải nghiệm những giấc mơ và tầm nhìn, bắt đầu từ ngày cuối tuần Lễ Phục sinh ngày 6 tháng 4 năm 1744. Điều này lên đến đỉnh điểm trong một “thức tỉnh tinh thần”, trong đó ông đã nhận được sự mặc khải theo đó ông được Chúa chỉ định viết Học thuyết Thiên đàng để cải cách Kitô giáo.[1][2]

Theo Học thuyết Thiên đàng, Thiên Chúa đã mở mắt tâm linh của Swedenborg, để từ đó ông có thể tự do tham quan thiên đường và địa ngục và nói chuyện với các thiên thần, ma quỷ và các tinh thần khác; và phán xét cuối cùng đã xảy ra, trong 1757. Tuy nhiên, ông cho chúng ta biết vào thời đó là rất nguy hiểm để nói chuyện với các linh hồn, trừ khi một người trong đức tin thật, và được dẫn dắt bởi Chúa.

THIÊN THẦN GIAO TIẾP VỚI CHÚNG TA THẾ NÀO

Thiên thần không giao tiếp với chúng ta bằng ngôn ngữ của họ mà là ngôn ngữ của chính chúng ta hoặc ngôn ngữ nào khác mà chúng ta thông thạo. Lý do là vì khi thiên thần nói chuyện với chúng ta, họ sẽ hiệp nhất với chúng ta và kết quả của việc hiệp nhất là hai bên sẽ có cùng tư tưởng. Việc suy nghĩ của chúng ta liên kết với ký ức, và ngôn ngữ cũng tuôn chảy ra từ đó nên hai bên sẽ đồng ngôn ngữ. Hơn nữa, khi thiên thần hoặc linh hồn đến hiệp nhất với chúng ta, họ sẽ nhập vào toàn bộ ký ức trọn vẹn như thể họ biết toàn bộ những gì chúng ta biết kể cả ngôn ngữ.

Khi những linh hồn và thiên thần nói chuyện với chúng nghe có vẻ giống như chúng ta nói chuyện với nhau, có thể nghe được nhưng thực tế những người gần đó không thể nghe đc. Đây bởi vì là lời nói của thiên thần chảy vào trong tư tưởng của chúng ta và từ đó mới phát ra bên ngoài. Còn chúng ta nói chuyện với nhau thì âm thanh chảy vào không khí và kích hoạt tai để nghe.

Nói chuyện với các linh hồn ngày nay đã bị cấm, bởi vì điều đó khá nguy hiểm. Khi nói chuyện những linh hồn sẽ biết họ đang gần con người nếu không thì họ ko thể nào biết được. Và những linh hồn xấu ác (ác quỷ/ác ma) sẽ tìm cách hủy diệt thể xác lẫn tinh thần của người đó vì bản chất của chúng là luôn tìm cách hủy hoại con người vì lòng thù hận.

Có những người sống đời cô quạnh đôi khi nghe đc tiếng nói của các linh hồn nhưng có nguy hiểm gì. Đó là bởi vì Đấng Tối Cao đã giữ những linh hồn này cách xa chúng ta một khoảng để chúng không biết có người gần đó. Hầu hết các linh hồn không nhận thức đc có thế giác đang tồn tại song song với họ hoặc có người sống ở khắp nơi. Vì thế chúng ta không được phép nói chuyện lại với họ, nếu ko, chúng sẽ biết.

Tất cả những gì thiên thần nói với chúng ta đi vào tư tưởng đến với chúng ta qua 2 đường. Điều này giúp tôi biết được mình đang nói chuyện với các thiên thần.

Những người nói chuyện với các thiên thần cũng sẽ nhìn thấy những thứ trên thiên đường, bởi vì họ nhìn thấy ánh sáng thiên đường bao quanh lấy tầng tâm thức bên trong của họ. Không những thế, thông qua họ, các thiên thần cũng nhìn thấy những thứ ở thế gian. Vì thế những người nói chuyện với thiên thần thì thiên đường thật sự hòa nhập với thế gian và thế gian của chúng ta nhập vào thiên đường. Việc hòa nhập, họ ko chỉ biết đc ngôn ngữ của chúng ta mà còn những gì liên quan đến chúng ta thấy và nghe.

Những con người đầu tiên trên thế gian đã tận hưởng niềm vui sướng khi hiệp nhất với các thiên thần, đó là lý do tại sao chúng ta gọi thời đại của họ là Thời Kỳ Hoàng Kim. Bởi vì họ nhận thức được “chơn linh” trong hình dáng con người, do đó họ biết được Đấng Tối Cao. họ nói chuyện với thiên thần như chúng ta nói chuyện với các thành viên trong gia đình, và các thiên thần nói chuyện với họ cũng như thế, trong họ thế gian và thiên đường là một.

Nhưng thời gian qua đi, con người dần dần từ bỏ thiên đường do yêu thương bản thân mình hơn yêu thương Tạo Hóa và chúng sanh. Và vì thế họ bắt đầu cảm thấy hài lòng với việc tự yêu bản thân (ích kỷ) và thế giới xung quanh, cuối cùng đã tách họ khỏi niềm vui của thiên đường. Tầng tâm thức bên trong đã đóng lại, tầng tâm thức giúp họ kết nối với thiên đường, trong khi đó, tâm thức lớp ngoài đã mở ra để tiếp nhận thế gian. Một khi việc này xảy ra, thì chúng ta thấy ánh sáng của thế gian này, nhưng đối với thiên đường chỉ còn bóng tối. (p 145)

Sachsongngu trích dịch

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không công bố ra bên ngoài. Hoặc bạn có thể đăng nhập bằng tài khoản mạng xã hội để bình luận mà không cần điền tên, địa chỉ mail và trả lời câu hỏi. Required fields are marked *