Chương 2. Cô chủ Mary quá ư ngang ngược

2. Mistress Mary Quite ContraryChương 2. Cô chủ Mary quá ư ngang ngược
Mary had liked to look at her mother from a distance and she had thought her very pretty, but as she knew very little of her she could scarcely have been expected to love her or to miss her very much when she was gone.Mary thích ngắm mẹ từ xa và thầm nhủ mẹ rất đẹp. Nhưng nó chẳng biết về bà được bao nhiêu, vậy nên khi bà qua đời, cũng khó lòng mà mong nó sẽ thương yêu hay thấy nhớ bà nhiều lắm.
She did not miss her at all, in fact, and as she was a self-absorbed child she gave her entire thought to herself, as she had always done.Trên thực tế, nó hoàn toàn không nhớ bà, nó là đứa trẻ chỉ quan tâm đến bản thân và chỉ biết có mình, như nó vẫn thường vậy.
If she had been older she would no doubt have been very anxious at being left alone in the world, but she was very young, and as she had always been taken care of, she supposed she always would be. Giá như lớn hơn chút nữa thì ắt hẳn nó sẽ vô cùng lo sợ khi chỉ còn lại một mình trên đời; nhưng nó còn ít tuổi, hơn nữa lại luôn được hầu hạ chăm sóc nên nó cho rằng mình vẫn sẽ được như vậy.
What she thought was that she would like to know if she was going to nice people, who would be polite to her and give her her own way as her Ayah and the other native servants had done. Điều nó quan tâm lúc này là liệu mọi người có đối xử tử tế và hầu hạ nó như Ayah và các đầy tớ người địa phương vẫn làm.
She knew that she was not going to stay at the English clergyman’s house where she was taken at first.Con bé biết nó sẽ không ở lại nhà ông mục sư người Anh là nơi nó được gửi đến trước tiên.
She did not want to stay. Nó không thích ở đấy.
The English clergyman was poor and he had five children nearly all the same age and they wore shabby clothes and were always quarreling and snatching toys from each other. Ông mục sư người Anh nọ vốn nghèo túng; ông có 5 đứa con sàn sàn tuổi nhau, đứa nào cũng ăn mặc lôi thôi xoàng xĩnh, suốt ngày chí choé vì tranh giành đồ chơi của nhau.
Mary hated their untidy bungalow and was so disagreeable to them that after the first day or two nobody would play with her. Mary thấy căm ghét ngôi nhà một tầng lộn xộn bừa bãi của họ và tỏ ra khó chịu với bọn trẻ đến nỗi, chỉ sau một hai ngày, không đứa nào chịu chơi với nó.
By the second day they had given her a nickname which made her furious. Sang ngày thứ 2, bọn trẻ đã tặng cho nó một biệt danh khiến nó vô cùng tức tối.
It was Basil who thought of it first.Thằng Basil là đứa nghĩ ra cái tên ấy trước tiên.
Basil was a little boy with impudent blue eyes and a turned-up nose, and Mary hated him. Basil là một thằng nhóc có đôi mắt xanh hỗn xược và cái mũi hếch. Mary rất ghét thằng này.
She was playing by herself under a tree, just as she had been playing the day the cholera broke out. Con bé đang chơi một mình dưới tán cây, như nó từng chơi vào hôm bệnh tả bùng phát.
She was making heaps of earth and paths for a garden and Basil came and stood near to watch her. Nó đang vun mấy đống đất và vài lối đi cho một khu vườn thì thằng Basil tới đứng ngay cạnh nhìn nó.
Presently he got rather interested and suddenly made a suggestion.Chẳng mấy chốc thằng bé tỏ ra quan tâm và đột nhiên gợi ý:
“Why don’t you put a heap of stones there and pretend it is a rockery?” he said.- Sao mày không vun một đống đá ở đây giả vờ làm một ngọn núi, hả? Ở chỗ giữa này này.
“There in the middle,” and he leaned over her to point. – Nó cúi xuống phía con bé mà chỉ.
“Go away!” cried Mary.- Cút đi! – Mary kêu lên.
“I don’t want boys. – Tao không thích bọn con trai.
Go away!” Cút ngay!
For a moment Basil looked angry, and then he began to tease.Thế là thằng Basil cáu tiết, rồi nó bắt đầu chòng ghẹo.
He was always teasing his sisters. Nó là chúa hay trêu chọc các chị em nó.
He danced round and round her and made faces and sang and laughed. Thằng nhóc nhảy vòng quanh con bé, phồng mồm trợn mắt, vừa nhảy vừa cười.
“Mistress Mary, quite contrary,Cô chủ Mary này, thật quá ư ngang ngược.
How does your garden grow?Làm sao vườn cô mọc nổi đây?
With silver bells, and cockle shells,Khi chuông bạc rồi vỏ sò tạp nhạp.
And marigolds all in a rowCùng cúc vạn thọ lẫn lộn cả một nơi.
He sang it until the other children heard and laughed, too; and the crosser Mary got, the more they sang “Mistress Mary, quite contrary”; and after that as long as she stayed with them they called her “Mistress Mary Quite Contrary” when they spoke of her to each other, and often when they spoke to her.Thằng nhóc hát ông ổng cho đến khi bọn trẻ nghe thấy và bật cười. Còn Mary càng bỏ xa thì chúng càng hát oang oang câu “Cô chủ Mary quá ư ngang ngược Sau đó, những lúc con bé ở với chúng thì chúng chuyển sang gọi nó là “Cô chủ Mary Ngang Ngược”, lúc thì nói với nhau, lúc thì nói với nó.
“You are going to be sent home,” Basil said to her, “at the end of the week.- Mày sắp được gửi về nhà rồi đấy, - Basil bảo nó, - vào cuối tuần này.
And we’re glad of it Chúng tao mừng cho mày.
“I am glad of it, too,” answered Mary.- Tao cũng mừng. – Mary đáp.
“Where is home?” – Nhưng nhà ở đâu?
“She doesn’t know where home is!” said Basil, with seven-year-old scorn.- Nó không biết nhà ở đâu kìa! – Thằng Basil kêu lên với vẻ khinh thường ra mặt.
“It’s England, of course. – Dĩ nhiên là ở bên Anh.
Our grandmama lives there and our sister Mabel was sent to her last year. Bà nội của bọn tao sống ở đó, con em gái bọn tao là Mabel cũng được gửi sang cho bà vào năm ngoái.
You are not going to your grandmama. Nhưng mày thì không được gửi sang cho bà nội đâu.
You have none. Vì mày làm gì có bà.
You are going to your uncle. Mày sẽ được gửi cho bác mày.
His name is Mr. Archibald Craven Tên ông ấy là Archibald Craven.
“I don’t know anything about him,” snapped Mary.- Tao không biết gì về ông ấy cả. – Mary gắt gỏng.
“I know you don’t,” Basil answered.- Tao cũng rõ là mày không biết. – Thằng Basil đáp.
“You don’t know anything. – Mày chẳng biết gì hết.
Girls never do. Bọn con gái đứa nào cũng vậy.
I heard father and mother talking about him. Tao có nghe cha mẹ tao nói về ông ta.
He lives in a great, big, desolate old house in the country and no one goes near him. Ông ta hiện đang sống trong một ngôi nhà cổ to tướng tiêu điều rộng lớn ở vùng quê, không một ai muốn tới gần ông ta.
He’s so cross he won’t let them, and they wouldn’t come if he would let them. Ông ta hay cáu và không cho ai đến gần, mà mọi người cũng không ai đến nếu ông ta cho phép.
He’s a hunchback, and he’s horrid Ông ta là một người lưng gù và rất đáng sợ.
“I don’t believe you,” said Mary; and she turned her back and stuck her fingers in her ears, because she would not listen any more.- Tao không tin mày! – Mary đáp rồi quay phắt đi, lấy ngón tay bịt chặt hai tai lại bởi vì nó không muốn nghe thêm gì nữa.
But she thought over it a great deal afterward; and when Mrs. Crawford told her that night that she was going to sail away to England in a few days and go to her uncle, Mr. Archibald Craven, who lived at Misselthwaite Manor, she looked so stony and stubbornly uninterested that they did not know what to think about her.Nhưng sau đó, điều ấy khiến nó suy nghĩ rất nhiều. Rồi đến đêm, lúc bà Crawford bảo với nó rằng trong vài ngày tới bà sẽ xuống tàu sang Anh để đến chỗ bác nó, ông Archibald Craven, hiện đang sống ở trang viên Misselthwaite, thì con bé trở nên lạnh lùng và thờ ơ bướng bỉnh đến nỗi mọi người không biết nghĩ sao về nó nữa.
They tried to be kind to her, but she only turned her face away when Mrs. Crawford attempted to kiss her, and held herself stiffly when Mr. Crawford patted her shoulder.Họ cố đối xử tốt với nó, nhưng nó vẫn ngoảnh mặt đi khi bà Crawford muốn hôn nó, và cũng kiên quyết không nhân nhượng khi ông Crawford vỗ vỗ lên vai nó.
“She is such a plain child,” Mrs. Crawford said pityingly, afterward.Nó chỉ là đứa trẻ hết sức bình thường. – Bà Crawford nói với vẻ mủi lòng.
“And her mother was such a pretty creature. Còn mẹ nó, một phụ nữ mới xinh đẹp làm sao.
She had a very pretty manner, too, and Mary has the most unattractive ways I ever saw in a child. Bà ấy có phong thái vô cùng trang nhã. Còn Mary lại có cái lối kém dễ thương nhất tôi từng thấy ở một đứa trẻ.
The children call her ‘Mistress Mary Quite Contrary,’ and though it’s naughty of them, one can’t help understanding itThảo nào bọn trẻ vẫn gọi nó là “Cô chủ Mary quá ư ngang ngược”. Và mặc dù chúng nói vậy thật hư nhưng người ta có thể hiểu được lý do tại sao.
“Perhaps if her mother had carried her pretty face and her pretty manners oftener into the nursery Mary might have learned some pretty ways too.- Có lẽ nếu mẹ nó thường xuyên vào phòng trẻ với gương mặt dễ thương và kiểu cách thanh lịch của bà ấy thì hẳn là Mary cũng học được cách cư xử tử tế.
It is very sad, now the poor beautiful thing is gone, to remember that many people never even knew that she had a child at all Thực đáng buồn, con người xinh đẹp tội nghiệp ấy giờ đây đã khuất rồi, đâu có ngờ nhiều người chưa bao giờ biết rằng bà ấy có một đứa con.
“I believe she scarcely ever looked at her,” sighed Mrs. CrawfordBà Crawford thở dài:- Tôi cho rằng bà ta hiếm khi ngó ngàng đến nó.
“When her Ayah was dead there was no one to give a thought to the little thing. Từ khi Ayah của nó chết thì chẳng một ai để ý đến đứa trẻ bé bỏng ấy nữa.
Think of the servants running away and leaving her all alone in that deserted bungalow. Cứ thử hình dung cảnh bọn đầy tớ tháo chạy, bỏ mặc con bé trơ trọi trong ngôi nhà hoang ấy thì rõ.
Colonel McGrew said he nearly jumped out of his skin when he opened the door and found her standing by herself in the middle of the room Đại tá MacGrew bảo ông ấy đã giật bắn mình khi vừa mở cửa thì thấy nó đứng sừng sững ngay giữa phòng.
Mary made the long voyage to England under the care of an officer’s wife, who was taking her children to leave them in a boarding-school.Mary đã trải qua một chuyến hành trình dài sang Anh, nhờ vào sự chăm sóc của vợ một viên sĩ quan, bà này đang mang các con sang để gửi vào trường nội trú.
She was very much absorbed in her own little boy and girl, and was rather glad to hand the child over to the woman Mr. Archibald Craven sent to meet her, in London. Cậu con trai và cô con gái bé bỏng đã choán hết tâm trí bà, và bà lấy làm vui mừng khi gửi được Mary cho người phụ nữ mà ông Archibald Craven đã cử tới gặp bà ở Luân Đôn.
The woman was his housekeeper at Misselthwaite Manor, and her name was Mrs. Medlock. Người này là quản gia của ông tại Misselthwaite, tên là Medlock.
She was a stout woman, with very red cheeks and sharp black eyes.Bà là một phụ nữ đẫy đà, hai má đỏ hây hây, đôi mắt đen láy sắc sảo.
She wore a very purple dress, a black silk mantle with jete fringe on it and a black bonnet with purple velvet flowers which stuck up and trembled when she moved her head. Bà vận y phục màu tía, bên ngoài khoác chiếc áo choàng lông không tay bằng lụa đen có đính diềm hạt huyền, chiếc mũ đen có dây buộc dưới cằm đính mấy bông hoa bằng nhung tía cứ rung rinh suốt mỗi khi bà quay đầu.
Mary did not like her at all, but as she very seldom liked people there was nothing remarkable in that; besides which it was very evident Mrs. Medlock did not think much of her. Mary không ưa bà chút nào, cũng như nó hiếm khi ưa thích một ai, điều này chẳng có gì đáng lạ, hơn nữa rõ ràng bà Medlock không mấy để ý đến nó.
“My word! she’s a plain little piece of goods!” she said.- Nói thực tình, con bé trông chẳng có gì đặc biệt.
“And we’d heard that her mother was a beauty. Chúng tôi nghe đồn mẹ nó là một người nhan sắc.
She hasn’t handed much of it down, has she, ma’am?” Con bé chẳng thừa hưởng ở mẹ được bao nhiêu, phải không bà?
“Perhaps she will improve as she grows older,” the officer’s wife said good-naturedly.- biết đâu khi lớn lên chút nữa Nó sẽ khác. – bà vợ viên sĩ quan đáp với vẻ hiền hậu.
“If she were not so sallow and had a nicer expression . her features are rather good. – Nếu con bé không vàng bủng vàng beo, lại biết biểu lộ tình cảm một cách dễ thương thì nó cũng có những nét khá đấy chứ.
Children alter so much Trẻ con chóng thay đổi lắm.
“She’ll have to alter a good deal,” answered Mrs. MedlockBà Medlock đáp:- Vâng, con bé còn thay đổi nhiều.
“And there’s nothing likely to improve children at Misselthwaite—if you ask me!” Và không nơi đâu cải thiện lũ trẻ tốt bằng ở Misselthwaite, nếu như bà muốn biết ý kiến của tôi!
They thought Mary was not listening because she was standing a little apart from them at the window of the private hotel they had gone to.Họ cứ tưởng Mary không nghe thấy bởi vì nó đứng bên cửa sổ cái khách sạn họ vừa mới tới, cách hai người khá xa.
She was watching the passing buses and cabs and people, but she heard quite well and was made very curious about her uncle and the place he lived in. Con bé dù đang ngắm xe cộ và dòng người qua lại nhưng vẫn nghe rõ mồn một, nó hết sức tò mò về ông bác của mình và nơi ông đang sống.
What sort of a place was it, and what would he be like? What was a hunchback? She had never seen one. Chẳng hiểu chỗ ấy ra sao và ông ta là người như thế nào? Người lưng gù là người thế nào nhỉ? Nó chưa bao giờ nhìn thấy một người gù.
Perhaps there were none in India. Có lẽ ở Ấn Độ không có người gù.
Since she had been living in other people’s houses and had had no Ayah, she had begun to feel lonely and to think queer thoughts which were new to her.Kể từ ngày ăn nhờ ở đậu nhà người và không có Ayah bên cạnh, nó bắt đầu cảm thấy cô đơn và nảy ra trong đầu những ý nghĩ kỳ quặc chưa từng có.
She had begun to wonder why she had never seemed to belong to anyone even when her father and mother had been alive. Nó cứ tự hỏi tại sao nó chẳng phải là con của ai cả, thậm chí ngay cả lúc cha mẹ nó còn sống.
Other children seemed to belong to their fathers and mothers, but she had never seemed to really be anyone’s little girl.Dường như đứa trẻ nào cũng thuộc về cha mẹ chúng, chỉ có mình nó chưa bao giờ thực sự là đứa con gái bé bỏng của ai đó.
She had had servants, and food and clothes, but no one had taken any notice of her. Nó đã từng có người hầu kẻ hạ, có cơm ăn áo mặc nhưng mấy ai để tâm tới nó.
She did not know that this was because she was a disagreeable child; but then, of course, she did not know she was disagreeable. Nó không biết rằng đó là do nó là một đứa trẻ khó chịu; nhưng dĩ nhiên rồi, nó thì làm sao biết được nó lại là đứa trẻ khó chịu và đáng ghét kia chứ.
She often thought that other people were, but she did not know that she was so herself. Nó vẫn tưởng người khác mới như thế, chứ bản thân mình thì không.
She thought Mrs. Medlock the most disagreeable person she had ever seen, with her common, highly colored face and her common fine bonnet. Con bé cho rằng bà Medlock là người đáng ghét nhất mà nó từng gặp, với khuôn mặt hồng hào nhưng tầm thường, cùng chiếc mũ xinh xinh tầm thường của bà ta.
When the next day they set out on their journey to Yorkshire, she walked through the station to the railway carriage with her head up and trying to keep as far away from her as she could, because she did not want to seem to belong to her.Hôm sau, họ lên đường khởi hành tới Yorkshire, con bé rảo bước qua nhà ga để tới chỗ đoàn tàu hoả, nó ngẩng cao đầu và cố tránh càng xa bà ta càng tốt, bởi vì nó không muốn thiên hạ tưởng lầm rằng nó liên quan tới bà.
It would have made her angry to think people imagined she was her little girl. Trong lòng vô cùng tức tối khi nghĩ tới việc mọi người cứ tưởng nó là đứa con gái nhỏ của bà ta.
But Mrs. Medlock was not in the least disturbed by her and her thoughts.Nhưng bà Medlock không hề bị làm phiền bởi sự có mặt và những suy nghĩ nung nấu của con bé.
She was the kind of woman who would “stand no nonsense from young ones At least, that is what she would have said if she had been asked. Bà thuộc tuýp phụ nữ luôn “tỉnh bơ trước sự nhố nhăng của bọn nhóc”. Chí ít thì đó là điều bà sẽ đáp lại nếu như có ai hỏi bà.
She had not wanted to go to London just when her sister Maria’s daughter was going to be married, but she had a comfortable, well paid place as housekeeper at Misselthwaite Manor and the only way in which she could keep it was to do at once what Mr. Archibald Craven told her to do.Quả tình bà không muốn tới Luân Đôn vào lúc cô con gái bà chị Maria của bà sắp cưới, nhưng vì bà đã kiếm được chân quản gia lương cao bổng hậu, công việc lại nhẹ nhàng tại trang viên Misselthwaite, âu cũng chỉ còn mỗi cách để bà có thể giữ được chỗ làm đó là phải răm rắp nghe theo những gì ông Archibald Craven bảo.
She never dared even to ask a question. Bà chưa bao giờ dám hỏi dù chỉ một câu.
“Captain Lennox and his wife died of the cholera,” Mr. Craven had said in his short, cold way. Ông Craven nói với một vẻ lạnh lùng cụt lủn:- Đại tá Lennox và vợ ông đã qua đời vì bệnh tả.
“Captain Lennox was my wife’s brother and I am their daughter’s guardian. Đại tá là em vợ tôi và tôi là người giám hộ cho con gái của họ.
The child is to be brought here. Đứa trẻ đã được gửi đến đây.
You must go to London and bring her yourself Bà phải đích thân đi Luân Đôn và mang nó về cho tôi.
So she packed her small trunk and made the journey.Bà chỉ kịp sắp hành lý vào một cái rương nhỏ rồi đi ngay.
Mary sat in her corner of the railway carriage and looked plain and fretful. Mary ngồi nép vào một góc trong toa xe hoả, nom nó có vẻ buồn rầu và khổ sở.
She had nothing to read or to look at, and she had folded her thin little black-gloved hands in her lap. Chẳng có gì để đọc hoặc để ngắm, nó chỉ còn biết đặt hai bàn tay mang găng màu đen mỏng dính trên vạt váy.
Her black dress made her look yellower than ever, and her limp light hair straggled from under her black crepef hat. Bộ váy màu đen khiến trông nó còn vàng vọt hơn trước đây, mấy lọn tóc mỏng tang ẻo lả loà xoà dưới chiếc mũ làm bằng loại vải mỏng nhẹ màu đen.
“A more marred-looking young one I never saw in my life,” Mrs. Medlock thought.“Một con nhóc hư nhất mình từng gặp trong đời - Bà Medlock nghĩ bụng.
(Marred is a Yorkshire word and means spoiled and pettish.) She had never seen a child who sat so still without doing anything; and at last she got tired of watching her and began to talk in a brisk, hard voice. Quả thực bà chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào cứ ngồi lì một chỗ chẳng động tay động chân; cuối cùng, đâm ra chán ngấy với việc phải nhìn nó, bà bèn cất giọng uy quyền với vẻ thản nhiên.
“I suppose I may as well tell you something about where you are going to,” she said.- Tôi cho rằng tôi có thể nói cho cô hay vài điều về nơi cô sắp đến.
“Do you know anything about your uncle?” Cô có biết gì về người bác của cô không?
“No,” said Mary.- Không. – Mary đáp.
“Never heard your father and mother talk about him?”- Cô chưa nghe cha mẹ cô nói gì về ông ta sao?
“No,” said Mary frowning.- Chưa. – Mary nhíu mày trả lời.
She frowned because she remembered that her father and mother had never talked to her about anything in particular. Nó nhíu mày vì nó còn nhớ cha mẹ nó chẳng bao giờ nói với nó điều gì đặc biệt.
Certainly they had never told her things. Chắc chắn họ chưa bao giờ nói với nó điều gì như vậy cả.
“Humph,” muttered Mrs. Medlock, staring at her queer, unresponsive little face.- Hừm… - Bà Medlock lầu bầu và nhìn chòng chọc vào khuôn mặt lạnh nhạt khó chịu của nó.
She did not say any more for a few moments and then she began again. Bà không nói gì trong giây lát, rồi lại lên tiếng.
“I suppose you might as well be told something—to prepare you. - Thiết nghĩ cô cũng phải được nghe đôi điều để còn chuẩn bị trước.
You are going to a queer place Cô sắp sửa tới một nơi hết sức kỳ cục đấy.
Mary said nothing at all, and Mrs. Medlock looked rather discomfited by her apparent indifference, but, after taking a breath, she went on. Mary chẳng nói chẳng rằng càng làm bà Medlock chưng hửng trước vẻ thờ ơ lộ liễu của con bé. Sau khi hít một hơi, bà lại tiếp tục:
“Not but that it’s a grand big place in a gloomy way, and Mr. Craven’s proud of it in his way—and that’s gloomy enough, too.- Đó không chỉ là một toà nhà đồ sộ, u ám, ảm đạm mà ông Craven vẫn tự hào theo cái cách riêng của ông ấy – dù kể ra thì nó cũng u ám thực.
The house is six hundred years old and it’s on the edge of the moor, and there’s near a hundred rooms in it, though most of them’s shut up and locked. Toà nhà ấy những 600 tuổi rồi, nằm bên rìa một cánh đồng hoang và dễ có tới gần một trăm phòng trong đó, mặc dù hầu hết đều đóng kín và khoá chặt.
And there’s pictures and fine old furniture and things that’s been there for ages, and there’s a big park round it and gardens and trees with branches trailing to the ground—some of them Có cơ man nào là tranh, đồ nội thất cổ tinh xảo và những thứ đã nằm ở đó tự thưở nào. Cả một công viên lớn bao quanh nó, rồi các khu vườn, cây cối với tán lá loà xoà rủ cả xuống mặt đất –
She paused and took another breath.Bà ngừng lại một lát lấy hơi.
“But there’s nothing else,” she ended suddenly. – Ngoài ra chẳng còn gì. – Rồi đột nhiên, bà kết thúc.
Mary had begun to listen in spite of herself.Mary bắt đầu chú ý lắng nghe, mặc dù nó vẫn giả bộ thờ ơ.
It all sounded so unlike India, and anything new rather attracted her. Tất cả những điều đó nghe có vẻ không giống Ấn Độ chút nào, và mọi thứ mới mẻ đều đang cuốn hút nó.
But she did not intend to look as if she were interested. Nhưng nó làm bộ không thèm quan tâm.
That was one of her unhappy, disagreeable ways. Đó là một trong những cách nó gây khó chịu cho người khác.
So she sat still. Và nó vẫn ngồi im.
“Well,” said Mrs. Medlock- Vậy thì, - bà Medlock lên tiếng.
“What do you think of it?” – Cô nghĩ thế nào về chuyện đó?
“Nothing,” she answered.- Chẳng nghĩ gì hết, - con bé đáp.
“I know nothing about such places – Tôi chẳng hiểu gì về những nơi như thế.
That made Mrs. Medlock laugh a short sort of laugh.Câu trả lời khiến bà Medlock đột nhiên cười phá lên.
“Eh!” she said, “but you are like an old woman.- Này, thế thì cô đúng là một bà già mất rồi.
Don’t you care?” Cô không quan tâm gì sao?
“It doesn’t matter,” said Mary, “whether I care or not- Tôi có quan tâm hay không thì chẳng có gì quan trọng. – Con bé đáp.
“You are right enough there,” said Mrs. Medlock- Đến đây thì cô đúng, - bà Medlock đáp, - không có gì quan trọng.
“It doesn’t. What you’re to be kept at Misselthwaite Manor for I don’t know, unless because it’s the easiest way. Cô được lưu lại trang viên Misselthwaite vì lý do gì thì tôi chịu, trừ phi bởi đó là cách dễ dàng nhất.
He’s not going to trouble himself about you, that’s sure and certain. Ông ấy chẳng bận tâm đến cô đâu, đó là điều chắc chắn.
He never troubles himself about no one Ông ấy chưa bao giờ bận tâm đến ai cả.
She stopped herself as if she had just remembered something in time. Bà ta dừng lại như thể lúc ấy vừa chợt nhớ ra điều gì.
“He’s got a crooked back,” she said. - Ông ấy gù lưng.
“That set him wrong. Có lẽ điều đó khiến ông luôn trong tâm trạng bất ổn.
He was a sour young man and got no good of all his money and big place till he was married Ông còn trẻ mà đã hay cáu kỉnh, và cho tới khi lấy được vợ thì ông ấy chẳng biết dùng tiền bạc và cơ ngơi to lớn của mình vào việc gì.
Mary’s eyes turned toward her in spite of her intention not to seem to care.Mary ngước mắt nhìn bà, mặc dù nó định tỏ vẻ là không thèm nghe.
She had never thought of the hunchback’s being married and she was a trifle surprised. Nó quả chưa bao giờ tưởng tượng một người lưng gù lại có thể cưới được vợ nên thấy ngạc nhiên kinh khủng.
Mrs. Medlock saw this, and as she was a talkative woman she continued with more interest. Bà Medlock nhận ra điều này và vốn dĩ là một người đàn bà lắm mồm, bà ta lại tiếp tục, mỗi lúc một say sưa.
This was one way of passing some of the time, at any rate. Đó là một cách giết thời gian trong mọi hoàn cảnh.
“She was a sweet, pretty thing and he’d have walked the world over to get her a blade o’ grass she wanted.- Bà ấy thật xinh xắn, đáng yêu, và ông ấy có thể đi khắp thế giới chỉ để kiếm cho bà một nhánh cỏ mà bà muốn.
Nobody thought she’d marry him, but she did, and people said she married him for his money. Không một ai nghĩ bà ấy lại lấy ông, vậy mà bà ấy đã làm thế, thiên hạ họ đồn bà ấy lấy ông chỉ vì tiền.
But she didn‘t—she didn’t,” positively. Nhưng bà ấy không phải vậy – bà ấy không phải là người như vậy, tuyệt đối không.
“When she died—” Khi bà ấy chết…
Mary gave a little involuntary jump.Mary bỗng giật nảy người.
“Oh! did she die!” she exclaimed, quite without meaning to.- Ôi, bà ấy chết rồi à? – Con bé kêu lên, hoàn toàn vô thức.
She had just remembered a French fairy story she had once read called “Riquet à la Houppe 4 Nó chợt nhớ tới một câu chuyện thần tiên của Pháp mà có lần nó đã đọc tên là “Riquet à la Houppe”.
It had been about a poor hunchback and a beautiful princess and it had made her suddenly sorry for Mr. Archibald Craven. Câu chuyện kể về một người lưng gù nghèo khó và một cô công chúa xinh đẹp, khiến con bé chợt thấy thương cảm cho ông Archibald Craven.
“Yes, she died,” Mrs. Medlock answered.- Phải. – Bà Medlock đáp.
“And it made him queerer than ever. – Chính chuyện này khiến ông ấy càng trở nên kỳ cục hơn bao giờ hết.
He cares about nobody. Ông không còn quan tâm tới bất kỳ ai.
He won’t see people. Mà cũng chẳng muốn gặp gỡ người nào hết.
Most of the time he goes away, and when he is at Misselthwaite he shuts himself up in the West Wing and won’t let any one but Pitcher see him. Hầu hết thời gian ông đi đây đó và hễ cứ về tới Misselthwaite là ông lại giam mình trong chái nhà phía Tây, không cho ai ngoài Pitcher được phép gặp mặt.
Pitcher’s an old fellow, but he took care of him when he was a child and he knows his ways Pitcher là một lão già đã trông nom ông từ khi ông còn bé và chỉ có lão mới biết đường mà chăm sóc ông.
It sounded like something in a book and it did not make Mary feel cheerful.Câu chuyện đó tựa hồ như chỉ có trong sách, và nó không làm Mary thấy vui.
A house with a hundred rooms, nearly all shut up and with their doors locked—a house on the edge of a moor—whatsoever a moor was—sounded dreary. Một ngôi nhà có đến ngót trăm căn phòng mà hầu như đều đóng kín mít, cửa khoá then cài – một ngôi nhà nằm bên rìa cánh đồng hoang, cho dù cánh đồng hoang có là cái gì đi nữa, thì cũng quả là thê lương.
A man with a crooked back who shut himself up also! She stared out of the window with her lips pinched together, and it seemed quite natural that the rain should have begun to pour down in gray slanting lines and splash and stream down the window-panes. Một người đàn ông với cái lưng gù luôn tự giam mình thì cũng như thế. Nó đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ.
If the pretty wife had been alive she might have made things cheerful by being something like her own mother and by running in and out and going to parties as she had done in frocks “full of lace”. But she was not there any more. Nếu bà vợ xinh đẹp của ông ấy còn sống, hẳn bà ấy sẽ làm một cái gì đó đầy hào hứng, tựa như người mẹ của nó, chạy ra chạy vào hoặc mặc những tà áo dài “đầy đăng ten” đi dự tiệc. Nhưng bà ấy làm gì còn trên đời.
“You needn’t expect to see him, because ten to one you won’t,” said Mrs. Medlock- Cô đừng mong đợi gặp ông ấy làm gì, tôi dám cược 10 ăn 1 là cô không muốn đâu. – Bà Medlock bảo.
“And you mustn’t expect that there will be people to talk to you. – Cô cũng đừng mong có ai chuyện trò hỏi han.
You’ll have to play about and look after yourself Cô sẽ phải tự chơi lấy và tự chăm sóc bản thân.
You’ll be told what rooms you can go into and what rooms you’re to keep out of. Rồi cô sẽ được người ta bảo cho căn phòng nào thì được phép vào và căn phòng nào cô phải tránh xa.
There’s gardens enough. Ngần ấy vườn tược là đủ rồi.
But when you’re in the house don’t go wandering and poking about. Nhưng khi đã đặt chân vào nhà thì đừng có lang thang đây đó hay tò mò lục lọi.
Mr. Craven won’t have it Ông Craven không cho phép đâu.
“I shall not want to go poking about,” said sour little Mary; and just as suddenly as she had begun to be rather sorry for Mr.- Tôi không thèm tò mò lục lọi gì hết. – Con bé Mary chanh chua đáp lại.
Archibald Craven she began to cease to be sorry and to think he was unpleasant enough to deserve all that had happened to him.Và cũng đột ngột như khi nó bắt đầu thấy xót xa cho ông Archibald Craven, lúc này nó đâm bớt thương cảm và nghĩ bụng ông ta khó chịu như thế, có gặp chuyện như vậy cũng đáng thôi.
And she turned her face toward the streaming panes of the window of the railway carriage and gazed out at the gray rainstorm which looked as if it would go on forever and ever.Đoạn nó ngoảnh sang cánh cửa chớp của toa xe, nhìn chằm chằm vào cơn mưa dông xám xịt tưởng chừng như đang xối xả bất tận ngoài kia.
She watched it so long and steadily that the grayness grew heavier and heavier before her eyes and she fell asleep. Cho tới khi bầu trời mỗi lúc một xám xịt hơn. Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn trước mắt nó và nó ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Text paralleled by Duy Hòa H. Nguyễn