Từ thuở hỗn mang, khi càn khôn mới tượng hình, Thượng Đế đã đặt vào nơi sâu kín mỗi chúng sinh một chơn linh (linh hồn, Phật tánh, lương tâm), giao phó cho làm chủ xác phàm trong cõi trần ai.
Nhưng ôi thôi!
Phong ba thất tình, lục dục nổi dậy tựa hồng thủy, đẩy chơn linh vào lao ngục tối tăm. Xác thân phản nghịch, tiếm quyền chủ tể, linh hồn bị đọa đày, giam hãm nơi u ám, chỉ còn biết lặng thinh, nhẫn nại đợi chờ.
Chờ cho xác thân sám hối hồi tâm, chờ cho con đường tu chứng khai mở, chờ cho ánh minh triết xuyên thủng đêm dài vô minh.
Nhưng hỡi ôi!
Hết kiếp này đến kiếp khác, linh hồn vẫn mỏi mòn, chờ trong hư vô, như giọt sương trên đầu ngọn cỏ, giữa gió bụi vô thường.
Hỡi các ngươi, những hạt giống của ánh sáng, những đứa con của Đấng Tạo Hóa Vĩ Đại!
Hãy tỉnh giấc!
Hãy niệm danh Thầy như ngọn đuốc giữa đêm trường, rắc hạt từ bi vào kho tàng tiềm thức.
Một ngày kia, khi hạt giống thiện lành đã chất chồng như núi, khi ánh sáng đã thắp bừng nơi tâm thức, thì ngục tối lục dục tự khắc tiêu tan, xiềng xích thất tình tự khắc gãy vụn.
Linh hồn các ngươi sẽ như chim thiêng phá lồng sắt, bay vút về miền thanh khiết, hòa mình vào biển cả đại đồng.
Hãy cứu lấy linh hồn các ngươi.
Thánh ngôn: Nơi thân phàm các con, mỗi đứa Thầy đều cho một chơn linh gìn giữ cái chơn mạng sinh tồn . Đấng chơn linh ấy vô tư mà lại đặng phép giao thông cùng cả chư Thần,Thánh, Tiên Phật và các Đấng trọn lành nơi Ngọc Hư Cung nhứt nhứt điều lành và việc dữ đều ghi chép không sai đặng dâng vào tòa phán xét, bởi vậy nên một mãi không qua , dữ lành đều có trả, lại nữa các chơn-linh ấy, tánh thánh nơi mình , đã chẳng phải giữ gìn các con mà thôi mà còn dạy dỗ các con thường nghe người đời gọi lộn “Lương tâm”là đó. – (Trang 66-Q.2)