Trường hợp của David H

HIỆN TẠI TOÀN BỘ AUDIO SẼ KO THỂ KHÔI PHỤC TỰ ĐỘNG. Mọi người hãy yêu cầu ở đây, ad sẽ ưu tiên xử lý trước.
Nâng cấp VIP để xem các trang bị khóa.

Experience Description – Tường thuật kinh nghiệm:

My name is David; I live in Hawaii, I am 32 years old, and am a survivor of NDE. I have not spoken to any support groups of this since then, it has had a significant change on my life, and at times, it seemed as though I was crazy. Now I know that the crazy part was simply a kind of denial and doubt.

Tên tôi là David; Tôi sống ở Hawaii, tôi 32 tuổi và là người chết đi sống lại. Từ đó đến giờ tôi chưa bao giờ kể với bất kỳ ai, sự kiện này đã thay đổi đáng kể cuộc đời của tôi, và đôi khi, dường như tôi giống như bị điên. Bây giờ tôi biết rằng điên rồ chỉ đơn giản là sự nghi ngờ và từ chối.

The year was 1990 and I was living in the east bay of northern California. I had just returned from a skiing trip at Squaw Valley. It was the first time I had ever seen snow.

Năm đó là năm 1990 và tôi đang sống ở vịnh đông California. Tôi vừa trở về sau chuyến đi trượt tuyết ở Squaw Valley. Đó là lần đầu tiên tôi từng thấy tuyết.

Somehow, I had come down with a cough that seemed like nothing at first, so I continued to go to work as a waiter at the Berkeley Host Marriott.

Không biết sao, tôi bị ho và ban đầu dường như không có gì, vì vậy tôi tiếp tục đi làm bồi bàn tại Berkeley Host Marriott.

I believe at this time the weather condition in the bay area was very extreme as it was somewhere near the ending of the year, which was very cold for this island boy. I was a young and angry man, angry with God because I was gay.

Vào thời điểm này tôi tin rằng điều kiện thời tiết ở khu vịnh rất khắc nghiệt vì lúc đó gần cuối năm, trời rất lạnh đối với cậu bé ở đảo như tôi. Tôi là còn trẻ và giận dữ, tức giận với Thượng Đế vì tôi là người đồng tính.

So this I took with me on my journey to the other side. As I know now, I should never be this angry again. It was late evening when I returned home to my aunty Maile’s house.

Vì vậy, tôi đã mang theo điều này trên hành trình sang phía bên kia. Như bây giờ tôi hiểu ra rằng, tôi lẽ ra không bao giờ nên tức giận như vậy. Đó là buổi tối muộn khi tôi trở về nhà của dì Maile.

No one was home. I think my aunt and uncle may have gone to a family party, and my sister was still doing late night PBX management at the Oakland Sheraton.

Không có ai ở nhà. Tôi nghĩ rằng dì và chú của tôi có thể đã đi dự tiệc gia đình, và chị tôi vẫn đang làm quản lý tổng đài đêm khuya tại khách sạn Oakland Sheraton.

My cough had gotten much worse by then and I found it very difficult to take in and let out my breath without struggle.

Bệnh ho của tôi trở nên tồi tệ hơn và tôi thấy rất khó hít vào hoặc thở ra mà không phải vật vã.

At that point, I could vaguely remember someone’s personal account of her bout with walking pneumonia when I was eating lunch at the ski lodge in Squaw Valley.

Vào lúc đó, tôi có thể mơ hồ và hiểu được giảm giác của người nọ lên cơn viêm phổi nhẹ khi tôi đang ăn trưa tại nhà nghỉ trượt tuyết ở Squaw Valley.

I was wrapped in very warm clothing to keep from getting colder. The wind was loud outside, and I kept hearing my father’s voice in my head saying, “Boy, what’s wrong with you, don’t you know there is no sick in this family?” his voice in my head made me feel strong again.

Tôi bọc mình trong đống quần áo rất ấm để tránh bị lạnh hơn. Gió to bên ngoài, và tôi cứ nghe thấy giọng nói của cha tôi trong đầu, “Con trai, có chuyện gì với con vậy, con không biết trong gia đình này không có bệnh gì à?” giọng của cha trong đầu khiến tôi cảm thấy mạnh mẽ trở lại.

I stood up in attention and answered, “Yes, Dad I know.” I put on my mittens, my winter cap, my shoes, and headed for the door to walk this cold off.

Tôi đứng dậy chú ý và trả lời, “Có Vâng, con biết.” Tôi mang găng tay, mũ mùa đông, giày và đi ra cửa để đi bộ cho hết lạnh.

I failed in my walk less than a quarter of the ways down the neighborhood block and struggled quickly to stand up and look my best to make it back home hopping that the neighbors did not see my weakness.

Cuộc đi bộ thất bại khi chưa đầy một phần tư đường xuống khu phố và tôi nhanh chóng cố gắng đứng dậy và trông tươm tất nhất để trở về nhà với hy vọng rằng người hàng xóm không nhìn thấy điểm yếu của tôi.

I was dying, and I knew it. A little denial before death is always natural, as it always seems that the experience is very surreal.

Tôi sắp chết, và tôi biết điều đó. Một chút phủ nhận trước khi chết luôn là điều tự nhiên, vì dường như luôn luôn trải nghiệm rất siêu thực.

I was back on my couch, unable to move comfortably. I finally made it back to my room to lie down. It was a very small spare room in the house, much like a large walk in closet.

Tôi trở về nằm trên trên chiếc ghế dài nhưng không thể di chuyển thoải mái. Cuối cùng tôi cũng trở về phòng nằm. Đó là một căn phòng phụ rất nhỏ trong nhà, giống như một lối đi lớn trong tủ quần áo.

The room was decorated nicely with all of the things that I liked. The room ‘sthetics alone were a great comfort. In the middle of the night, I had finally drifted into sleep and was awakened by the hard stabbing pain in my chest.

Căn phòng được trang trí độc đáo với tất cả những thứ tôi thích. Thẩm mỹ riêng của căn phòng đã thoải mái tuyệt vời. Cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ và bị đánh thức bởi cơn đau nhói ở ngực vào lúc nửa đêm.

My eyes were wide opened and looking up towards the ceiling in terror. My mouth was wide opened and was unable to draw in the next breath. I was choking and convulsing in my bed.

Mắt tôi mở to nhìn lên trần nhà trong nỗi kinh hoàng. Miệng tôi mở to và không thể lấy được hơi cho hơi thở tiếp theo. Tôi bị nghẹn và co giật trên giường.

The pain was beyond words. My vision was now leaving and I could only hear the sounds and feel the pain slowly subside from some kind of natural drug euphoria released from my brain. Then there was no more physical pain, still I could hear the body and its last kicks against the bedside wall – and then there was nothing.

Nỗi đau không thể nói nên lời. Ánh mắt của tôi bắt đầu yếu dần và tôi chỉ có thể nghe được những âm thanh và cảm thấy cơn đau giảm dần như do một loại thuốc hưng phấn tự nhiên phát ra từ não. Sau đó, không còn nỗi đau thể xác nữa, tôi vẫn có thể nghe thấy cơ thể và những cú đá cuối cùng của nó vào bức tường bên giường – và sau đó không có gì nữa.

I am still here, I thought. Perhaps, I should get up and see exactly what all the commotion was about. I walked towards my bedroom door and stopped. I turned around and was unable to view the body that still rested in my bed.

Tôi nghĩ mình vẫn ở đây. Có lẽ, tôi nên đứng dậy và xem chính xác chuyện gì đang xảy ra. Tôi đi về phía cửa phòng ngủ và dừng lại. Tôi quay lại nhưng không thể nhìn thấy cơ thể trên giường.

My room was the same, but different. It seemed that everything I owned had a strange and beautiful glow to them. A blue/green aura of light was emitted from all the things that I owned.

Căn phòng của tôi giống như cũ, nhưng có cái khác. Dường như mọi thứ đều có một ánh sáng kỳ lạ và đẹp đẽ. Một luồng ánh sáng màu xanh lam/xanh lục được phát ra từ tất cả những thứ mà tôi sở hữu.

I saw my foot and hand-prints glowed where I walked or where I touched. I was fascinated and so preoccupied by this, that I temporarily forgot about what had just happened. I was not sure if I was to wait here in my room or make a move for adventure.

Tôi thấy bàn chân và dấu tay của mình phát sáng ở nơi tôi đi hoặc nơi tôi chạm vào. Tôi bị mê hoặc và quá chú tâm về điều này, đến nỗi tôi tạm thời quên đi chuyện vừa xảy ra. Tôi không chắc là mình sẽ đợi ở trong phòng hay bắt đầu cuộc phiêu lưu.

At first, I tried for the bedroom door and reached out to open it. My arm went through up to my elbows. I could sense the feel of others out there who wallowed in great sorrow like nothing else mattered.

Lúc đầu, tôi cố gắng đưa tay ra mở cửa phòng ngủ. Cánh tay của tôi đi xuyên qua cửa lên đến khuỷu tay. Tôi có thể cảm nhận được cảm giác của những người khác ngoài kia đang đắm mình trong nỗi buồn khủng khiếp mà không bận tâm tới gì khác.

It was frightening, so I pulled my arm back in. I looked towards my window and saw that the branches of the tree kept hitting up against the window from the storm still going on outside.

Thật đáng sợ nên tôi kéo tay mình trở lại. Tôi nhìn về phía cửa sổ và thấy rằng những nhánh cây cứ liên tục đập vào cửa sổ từ cơn bão vẫn đang diễn ra bên ngoài.

I considered returning to my body, but it seemed like it was no longer an option. The single light bulb that I left on above my head was starting to glow brighter and brighter.

Tôi cân nhắc việc nhập vào lại cơ thể mình, nhưng dường như không còn là lựa chọn nữa. Cái bóng đèn duy nhất mà tôi để trên đầu đang bắt đầu phát sáng hơn và sáng hơn.

This was the entrance, I told myself, so I decided to reach out to the light and go. Go, I did – very very fast. All of my life’s record played back from my birth until my death.

Đây là lối vào, tôi tự nói với bản thân mình, vì vậy tôi quyết định vươn ra ánh sáng và đi. Tôi đã đi và đi – rất rất nhanh. Tất cả hình ảnh trong quá khứ của cuộc đời tôi đã phát lại từ khi tôi sinh ra cho đến khi tôi chết.

I went to a very stormy place. This was, perhaps, the destination that I reached when having died in anger at a time when I could not remember having much peace in my heart.

Tôi đi đến một nơi đầy bão tố. Có lẽ đây là đích đến mà tôi đã đạt được do khi chết trong cơn giận dữ vào thời điểm mà tôi không có nhiều sự bình yên trong tâm.

I remember mentioning that at this place there was an after-echo in my “thought voice.” My voice would echo straight out towards the horizon before me and always return back into me from the horizon behind me.

Tôi nhớ đã đề cập nơi này có tiếng vọng theo sau “tiếng nói suy nghĩ”. Giọng nói của tôi sẽ vang thẳng về phía chân trời trước mặt tôi và luôn quay trở lại tôi từ đường chân trời phía sau tôi.

This, I thought was very annoying. This place I reached was not a comfortable environment at all. Storms like no other storm seen on earth would unfold before me in the sky and on the ground of this new and shaken planet.

Tôi thấy điều này rất phiền toái. Nơi này không phải là một nơi thoải mái. Những cơn bão này không giống như những cơn bão nào trên trái đất, chúng mở ra trước mắt tôi một hành tinh mới với bầu trời và mặt đất đang rung chuyển.

There were various sizes of volcanic vents around me. They would blow steam and heat at any given moment. Sometimes, ghost apparitions would appear in the steam blast and start to wander around; lost as if searching for something they cannot find.

Có nhiều kích cỡ núi lửa khác nhau xung quanh tôi. Chúng sẽ thổi hơi và nhiệt bất cứ lúc nào. Đôi khi, ma sẽ xuất hiện trong vụ nổ núi lửa và bắt đầu đi lang thang xung quanh; lạc lối như thể tìm kiếm một cái gì đó không thể tìm thấy.

One of the ghosts blasted out of the vent nearest me, it was a women. She frightened me. She was dressed in very ancient garb, torn in places, and appeared to be very dirty.

Một trong những con ma nổ ra từ lỗ thông hơi gần tôi nhất, đó là một phụ nữ. Bà ấy làm tôi sợ. Bà ấy mặc trang phục rất cổ xưa, bị xé rách nhiều nơi, và có vẻ rất bẩn.

She had no feet below, so she sort of drifted on air. She was approaching my space very slowly. When she reached close enough for me to touch, I chose to communicate.

Bà ta không có chân, thế nên bà ấy trôi dạt trong không khí. Bà ta tiếp cận không gian của tôi rất chậm. Khi bà ta đến đủ gần cho tôi chạm vào, tôi chọn cách giao tiếp.

I asked her if she was able to tell me the name of this place. She would not answer. However, she slowly crept even closer to me as if she was going to take, steal, or hurt me. I know all thoughts are heard here, so you can’t hide a plan for yourself.

Tôi hỏi bả có thể cho tôi biết đây là đâu. Bà ta không trả lời. Tuy nhiên, bà ta từ từ rón rén lại gần tôi hơn như thể bà ta sẽ lấy, cướp, hoặc hại tôi. Tôi biết tất cả suy nghĩ đều được nghe thấy ở đây, vì vậy bạn không thể che giấu điều gì cho bản thân.

Instead, you just have to come out and say it. So I said very stern, “who are you!!” She then tore off a part of the shroud that hid her face and showed me only bone and skull.

Thay vì, bạn chỉ cần nói ra. Vì vậy, tôi nói với giọng nghiêm khắc, “bà là ai !!” Sau đó bà ta xé một phần tấm vải liệm đang che mặt của mình và chỉ cho tôi thấy xương và hộp sọ.

Her jaw opened wide, as if dislocated, and she rose completely out of her robe and swooped down at me for a bite. It was my left shoulder, my spirit body. The pain was so great, it was worse than death.

Hàm răng của bà ta mở rộng ra, như bị trật khớp, và bà ta thoát ra khỏi áo choàng của mình, sà xuống cắn tôi. Đó là vai trái của thân xác linh hồn tôi. Nó đau kinh khủng, còn tệ hơn cả cái chết.

At that very moment as she swooped around in mid-air to take on another bite of my spirit, I dropped down on to my knees and cried out for God.

Ngay lúc đó bà ta bay lên giữa không trung để chuẩn bị cắn một miếng nữa, tôi đã quỵ xuống và cầu xin Thượng Đế.

The spirit women placed her hands on her head and disappeared back into the ground vent. I noticed the other approaching spirits did the same. Still I cried for God, and asked if he would forgive me for speaking so crude of him back on earth and if he would accept me back and take me home, away from this strange land.

Những linh hồn phụ nữ này đặt tay lên trán và biến mất vào lỗ thông hơi trên mặt đất. Tôi nhận thấy các linh hồn khác cũng làm như vậy. Tôi vẫn khóc xin Thượng Đế, và hỏi liệu Người có tha thứ cho tôi vì đã nói lời quá thô lỗ về Người khi còn trên trái đất và liệu Người ta có chấp nhận cho tôi trở về và đưa tôi về nhà, tránh xa vùng đất xa lạ này.

It was at that moment that I also realized that my voice would no longer echo and return back into me. Instead, I would roar out his name unto the summit of the horizon and his name alone would explode into light and sound.

Chính lúc đó tôi cũng nhận ra rằng giọng nói của mình không còn vang lại tôi nữa. Thay vào đó, tôi gọi tên Ngài thật lớn cho đến tận cùng của đường chân trời và tên Ngài bùng nổ thành ánh sáng và âm thanh.

The rest of the spirits around me would show fear as if God was not any comfort to them at all. This was sad to me, but it was also a joy for me to know that God had accepted my apologies, as the light on the horizon would expand in my direction.

Những linh hồn còn lại xung quanh tôi thể hiện sự sợ hãi như thể Thượng Đế không hề có lợi cho họ chút nào. Điều này làm tôi buồn, nhưng đó cũng là niềm vui khi tôi biết rằng Chúa đã chấp nhận lời xin lỗi, vì ánh sáng trên đường chân trời mở rộng theo hướng của tôi đi.

So beautiful was his light, words cannot express. His light was like the rising sun. And like the sun, he rose up from behind the mountains into the sky. Love poured into every part of my being and my soul was revitalized.

Anh sáng của Ngài rất đẹp, lời nói không thể diễn tả được. Ánh sáng của Ngài giống như mặt trời mọc. Ngài vươn lên từ phía sau những ngọn núi lên bầu trời như mặt trời. Tình yêu đổ vào mọi ngõ ngách trong con người tôi và tâm hồn tôi được hồi sinh.

The planet was also changing under His light. I saw parts of the mountains tear open and gush forth in the form of waterfalls. The dark clouds above my head shrank backward at an amazingly swift pace. God has come; His light is warm and welcoming. I had then reached a high level of calm and peace.

Hành tinh cũng đang thay đổi dưới ánh sáng của Ngài. Tôi thấy một phần của những ngọn núi mở và tuôn ra những thác nước. Những đám mây đen trên đầu tôi co lại phía sau với tốc độ chóng mặt đáng kinh ngạc. Thượng Đế đã đến; Ánh sáng của Ngài ấm áp và chan hòa. Sau đó tôi đạt đến mức độ tình tĩnh và an lạc.

Slowly as His light would shed across the land, you could see grass come up out of the ground. Huge trees would tear out of the surface and stand tall before me. Birds of all kinds would fly about the sky.

Dần dần khi ánh sáng của Ngài chiếu sáng khắp mặt đất, bạn có thể thấy cỏ mọc lên khỏi mặt đất. Những cái cây to lớn sẽ xé toạc mặt đất và vươn cao trước mặt tôi. Chim các loại bay trên bầu trời.

All of God’s creatures came out of the forest as if to greet me. This was the grandest welcome back home. Tears of joy and laughter are all of the words I can sum up from this experience.

Tất cả tạo vật của Thượng Đế ra khỏi cánh rừng như để chào đón tôi. Đây là sự chào đón lớn nhất. Nước mắt của niềm vui và tiếng cười là tất cả những từ tôi có thể tóm tắt trải nghiệm này.

His light then grew extremely bright. I had been completely bathed in white light. God held me lovingly in his embrace for a time. His light grew brighter until I could barely see anything.

Ánh sáng của Ngài sau đó vô cùng rực rỡ. Tôi đã hoàn toàn được tắm trong ánh sáng trắng. Ngài ôm tôi âu yếm trong một khoảng thời gian. Ánh sáng ngày càng sáng hơn cho đến khi tôi hầu như không thể nhìn thấy gì.

At this point, I could sense that it was time for me to go back to earth. Looking at God, I said “Please Lord, can I stay?” Hush, He would say, your time on earth has not been completed. Now, go off and be a good lad for there is much more for you to learn.

Tại thời điểm này, tôi có thể cảm nhận rằng đã đến lúc tôi quay trở lại trái đất. Nhìn vào Thượng Đế, tôi nói “Xin Người, con có thể ở lại không?” Người nói, thời gian của con trên trái đất chưa xong. Bây giờ, hãy làm một đứa trẻ tốt vì có nhiều thứ để cho con học hỏi.

I thanked God endlessly during my journey home to earth, then there. WHAM!!! I am in my body again, enough, I don’t know if that is really a word but that’s what it feels like when you first get a body back, so “enough” ok.

Tôi cảm ơn Thượng Đế vô tận trong suốt hành trình về Trái Đất, rồi. ẦM !!! Tôi ở trong cơ thể của mình một lần nữa, đủ rồi, tôi không biết đó có thực sự là một từ hay không nhưng đó là cảm giác khi bạn lần đầu tiên lấy lại thể xác, vì vậy “đủ”.

Yes, I was now back in my living vehicle, checking all systems for go, no problems detected. The lung system was completely cleared!! I was shocked, disoriented, and a little confused.

Vâng, bây giờ tôi đã trở lại phương tiện sinh hoạt của mình, tôi kiểm tra tất cả các hệ thống, không có vấn đề nào phát hiện. Hệ thống phổi hoàn toàn tốt!! Tôi bị sốc, mất phương hướng và có chút bối rối.

These are the words that come to my mind after entering a human body. The next could be forms of denial. So here comes the denying man’s logic check; question? Did I smoke too much pot and go on a weird trip. The answer lies in the evidence around me.

Đây là những từ xuất hiện trong tâm trí của tôi sau khi nhập vào cơ thể thân xác. Tiếp theo có thể là các hình thức từ chối. Vì thế, đây là công tác kiểm tra tính logic của người từ chối; đặt câu hỏi? Tôi có hút quá nhiều cỏ và có chuyến đi kỳ lạ không. Câu trả lời nằm trong các bằng chứng xung quanh tôi.

I went for a walk through the house, my winter jacket and gloves were thrown around in different areas like in a struggle. The telephone was still programmed for 911, the operator scolded me. I had to check, I was back into my room with my back against the wall. I slowly sat back down and waited for the sun.

Tôi đi dạo quanh nhà, áo khoác mùa đông và găng tay của tôi bị ném khắp nơi trong những khu vực khác nhau như một cuộc chiến. Điện thoại vẫn được lập trình gọi cho 911, nhà mạng mắng tôi. Tôi đi kiểm tra và trở lại phòng, tôi dựa lưng vào tường. Tôi từ từ ngồi xuống và chờ mặt trời.

This had to be one of the most beautiful mornings that I had ever seen. The sky was bright pink and the sun embraced the horizon. Even now, when there are days when life gets too tense, that is when I know it is time to stop and watch the sunrise.

Đây phải là một trong những buổi sáng đẹp nhất mà tôi từng thấy. Bầu trời màu hồng rực rỡ và mặt trời ôm lấy chân trời. Ngay cả bây giờ, khi có những ngày cuộc sống trở nên quá căng thẳng, đó là lúc tôi biết rằng đã đến lúc dừng lại và ngắm bình minh.

Many times, I can still see Him smiling in the sun and shinning on my face. That is a comfort to me, and so is the knowledge that we have a home to go to when we have finished life’s lessons and labor.

Nhiều lần, tôi vẫn thấy Ngài mỉm cười dưới ánh mặt trời và tỏa sáng trên khuôn mặt của tôi. Đó là một sự an ủi đối với tôi, và đó là kiến thức mà chúng ta có một ngôi nhà để đến sau khi chúng ta hoàn tất bài học của cuộc sống.

Nguồn NDERF

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không công bố ra bên ngoài. Hoặc bạn có thể đăng nhập bằng tài khoản mạng xã hội để bình luận mà không cần điền tên, địa chỉ mail và trả lời câu hỏi. Required fields are marked *