Trường hợp John K STE

HIỆN TẠI TOÀN BỘ AUDIO SẼ KO THỂ KHÔI PHỤC TỰ ĐỘNG. Mọi người hãy yêu cầu ở đây, ad sẽ ưu tiên xử lý trước.
Nâng cấp VIP để xem các trang bị khóa.

In the late winter of 1984, I was despondent and contemplating suicide. I had acquired two razor blades and had a plan to end my life. From that despair, came the greatest spiritual experience that has ever happened to me. Here is the story of the night God visited me.

Vào cuối mùa đông năm 1984, tôi chán nản và định tự tử. Tôi tìm được hai lưỡi dao cạo và có kế hoạch kết liễu cuộc đời mình. Từ sự tuyệt vọng đó, tôi đã có được trải nghiệm tâm linh tuyệt vời nhất từng xảy ra. Đây là câu chuyện về đêm Thượng Đế đến thăm tôi.

In 1983, I entered monastery in Minnesota. At this time, I won’t go into all the background about my life, but I was troubled on many different levels and I had become convinced that I needed to go to the monastery to pursue a life of contemplation and spirituality. I felt estranged from my family, sort of a failure at college, a failure at relationships, without too many prospects for a good future. At 24 years of age, I was lost.

Năm 1983, tôi vào tu viện ở Minnesota. Hiện tại, tôi sẽ không chia sẻ nhiều về thông tin cơ bản về cuộc đời mình, nhưng tôi đã gặp rắc rối ở nhiều cấp độ khác nhau và tôi đã bị thuyết phục rằng tôi cần phải đi tu để theo đuổi một chiêm nghiệm về cuộc sống và tâm linh. Tôi cảm thấy bị gia đình ghẻ lạnh, thất bại ở trường đại học, thất bại trong các mối quan hệ, không có quá nhiều triển vọng cho một tương lai tốt đẹp. Năm 24 tuổi tôi lạc lối.

After getting through a three-month candidacy period, I had entered the novitiate and was living in an older part of the quadrangle in the monastery. The life of a novice is one of many hours of silence, so I felt pretty isolated from the beginning. I didn’t get along with most of the other novices; I had come from such a different background. This increased my sense of isolation and loneliness, which in turn began to get me deeply depressed. I had way too much time.

Sau khi trải qua thời gian ba tháng ứng cử, tôi đã vào tập viện và sống ở một khu cũ của khu sân trong tu viện. Cuộc sống của một người tập sự là một khoảng thời gian im lặng, vì vậy tôi cảm thấy khá tách biệt ngay từ đầu. Tôi không hòa hợp với hầu hết những người mới khác; Tôi có một quá khứ khác xa mọi người. Điều này làm tăng cảm giác bị tách biệt và cô đơn của tôi, từ đó bắt đầu khiến tôi vô cùng chán nản. Tôi đã phí quá nhiều thời gian.

In the late evening hours all by myself in my room, to ruminate over some of my character issues, the mistakes I had made, and where I had ended up being. I couldn’t talk to anyone about what was going on with me. I was beginning to feel that the darkness was consuming me. I felt as though I had hit a brick wall and there was no prospect of getting out of the dead end I’d come to. I began to fantasize at night about killing myself. My faith in God was there, but I had no love for myself at all. It became a nightly event to put together a plan to end my life. I was almost there the night the event took place. I lay in bed that lonely night, away from all my friends and family, in the darkest place I’d ever been.

Vào những tối muộn, chỉ một mình trong phòng, tôi ngẫm lại tính cách của mình, những sai lầm tôi đã mắc phải và kết cục là tôi đã ở đâu. Tôi không thể nói với ai về những gì đang xảy ra với mình. Tôi bắt đầu cảm thấy bóng tối đang bao trùm lấy mình. Tôi cảm thấy như thể mình đã va phải một bức tường gạch và không có cơ hội thoát ra khỏi ngõ cụt đó. Tôi bắt đầu mơ tưởng về việc tự sát vào ban đêm. Niềm tin của tôi vào Thượng Đế ở đó, nhưng tôi không hề có tình yêu với bản thân. Việc này đã trở thành một sự kiện hàng đêm, rồi tôi lên kế hoạch chấm dứt cuộc đời mình. Tôi gần như ở đó vào đêm sự kiện diễn ra. Tôi nằm trên giường vào đêm cô đơn đó, xa cách tất cả bạn bè và gia đình, nơi tăm tối nhất mà tôi từng trãi.

As I lay in bed, I began to pray, crying at the same time. I told God, ‘If you really exist, I need for you to help me right now. I’m at the end of my rope and without your help and your love, I can’t go on. If you really exist, then you need to show yourself right now. If you don’t, then your silence will be the answer.’ At that moment, as I lay in this cavernous old bedroom in the corner of the abbey, the room filled with a warm wind. Rays of light seemed to encompass me, and I felt that I was picked up and cradled in these big arms. I was engulfed in the most amazing sense of compassion and love I had ever felt. I had never felt anything like this before. I knew that I was being held in Christ’s embrace. All I could see was this warm, golden light. I couldn’t actually see Christ or the Father.

Khi nằm trên giường, tôi bắt đầu cầu nguyện và khóc. Tôi nói với Thượng Đế, ‘Nếu Người thực sự tồn tại, con cần Người giúp con ngay bây giờ. Con đang ở cuối sợi dây thừng của mình (hết chịu đựng nỗi) và nếu không có sự giúp đỡ và tình yêu của Người, con không thể tiếp tục. Nếu Người thực sự tồn tại, xin Người hãy hiện thân ngay bây giờ. Nếu Người không làm thế, thì sự im lặng của Người là câu trả lời.” Vào lúc đó căn phòng tràn ngập một làn gió ấm áp, khi tôi nằm trong căn phòng ngủ cũ kỹ ở góc tu viện. Những tia sáng dường như bao trùm lấy tôi, và tôi cảm thấy mình được bế và nâng niu trong vòng tay rộng lớn này. Tôi chìm trong cảm giác từ bi và tình yêu tuyệt vời nhất mà tôi từng cảm nhận được. Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất cứ điều gì như thế này trước đây. Tôi biết rằng tôi đang được ôm ấp trong vòng tay của Đấng Christ. Tất cả những gì tôi có thể thấy là ánh sáng vàng, ấm áp này. Tôi thực sự không biết là Đấng Kitô hay Thượng Đế.

God spoke to me in this beautiful, masculine voice, not with words but telepathically. It was amazing. God said to me, ‘I’m here for you, my child. I love you completely. You are my child, and I am your Father.’ Right then it was conveyed to me that God loved every cell of my body, every molecule, and I felt his love as though I was immersed in this tremendous ocean of love and complete acceptance and forgiveness. God said to me, ‘I love you, and I have always loved you. There is nothing you could possibly say or do to separate you from my love. You are perfect and will always be perfect.’

Thượng Đế đã nói với tôi bằng giọng nói mạnh mẽ và đẹp đẽ, không phải bằng lời nói mà bằng thần giao cách cảm. Thật là tuyệt vời. Thượng Đế nói với tôi, “Ta đến đây là vì con. Ta hoàn toàn yêu thương con, con ta. Con là con của ta, và ta là Cha của con. ”Ngay sau đó, tôi được truyền đạt rằng Thượng Đế yêu thương từng tế bào của cơ thể tôi, từng phân tử, và tôi cảm thấy tình yêu của Ngài to lớn như tôi đang đắm mình trong đại dương bao la của tình yêu cùng với sự chấp nhận, tha thứ hoàn toàn. Thượng Đế nói với tôi, ‘Ta yêu con, và ta luôn yêu con. Không có gì con có thể nói hoặc làm để ngăn cách con khỏi tình yêu của ta. Con hoàn hảo và sẽ luôn hoàn hảo.’

Then God called me by my real name, not the name that my birth parents had named me, but a name that was as ancient and eternal as the universe itself. Funny, I didn’t remember the name very long afterwards, but when he called me by my real name, I recognized it instantly and knew that I was home, and I’d been there before. I suddenly felt that I was in the middle of the universe. It was completely comprised of God’s love.

Rồi Thượng Đế gọi tôi bằng tên thật của tôi, không phải cái tên mà cha mẹ đẻ đã đặt cho tôi, mà là một cái tên cổ xưa và vĩnh hằng như chính vũ trụ. Thật buồn cười, tôi không nhớ tên rất lâu sau đó, nhưng khi Ngài gọi tôi bằng tên thật, tôi nhận ra ngay và biết rằng tôi đã trở về nhà và tôi đã ở đó trước đây. Tôi đột nhiên cảm thấy rằng tôi đang ở giữa vũ trụ. Hoàn toàn trong tình yêu của Thượng Đế.

I became aware that the God I was experiencing was not just a life force, or some impersonal consciousness but God had a personality. Integrity like the father I had never known. God had a sense of humor! He and I both laughed at the thought of me questioning His existence. It seemed to me the absolutely funniest thought in the world, and we laughed at the thought of it. I realized that I was the shadow, and he was the reality. The very idea that I would question his existence was a source of laughter for God and me.

Tôi nhận thức được rằng Thượng Đế mà tôi đang gặp không chỉ là một nguồn sức mạnh của sự sống, hay một ý thức cá nhân nào đó mà là Thượng Đế có một nhân cách. Chính trực như người cha mà tôi chưa từng biết đến. Ngài có khiếu hài hước! Ngài và tôi đều bật cười khi nghĩ đến việc tôi đặt câu hỏi về sự tồn tại của Ngài. Đối với tôi, đó dường như là một ý nghĩ hoàn toàn hài hước nhất trên thế giới, và chúng tôi đã bật cười khi nghĩ về nó. Tôi nhận ra rằng tôi là cái bóng, còn Người là thực tại. Chính ý tưởng rằng tôi sẽ đặt câu hỏi về sự tồn tại của Ngài ấy là nguyên nhân gây cười cho Thượng Đế và tôi.

I was sobbing, overcome by the sheer amount of love that swept through me and over me, and laughing at the same time. It was then that I asked God why there had been so much pain in my life, and where had he been while I was suffering and so afraid? He then told me to hold his hand while he showed me something. I don’t know exactly how to describe what happened next. The only way I know how to describe it as follows; have you ever seen a pond where, as matter decays on the bottom of the pond and bubbles rise to the surface? Well, as God held my hand I could see great chunks of memories, many of which I had repressed, as they were so painful, come floating up in front of me.

Tôi đã thổn thức, bị khuất phục và buồn cười bởi tình yêu vô tận tuyệt đối tràn qua tôi. Đó là lúc tôi hỏi Thượng Đế tại sao lại có nhiều nỗi đau trong cuộc đời, và Ngài đã ở đâu trong khi tôi đau khổ và sợ hãi như vậy? Sau đó Thượng Đế bảo tôi hãy nắm tay Ngài trong khi Ngài cho tôi xem thứ gì đó. Tôi không biết chính xác cách mô tả những gì xảy ra tiếp theo. Cách duy nhất tôi có thể kể như sau; bạn đã bao giờ nhìn thấy một cái ao mà ở đó vật chất phân hủy dưới đáy ao và bong bóng nổi lên mặt nước chưa? Chà, khi Thượng Đế nắm tay tôi, tôi có thể thấy rất nhiều ký ức, nhiều ký ức mà tôi đã kìm nén, vì chúng rất đau đớn, hiện lên trước mặt tôi.

I saw myself as boy, getting physically and emotionally abused by my father. I saw myself in grade school, being mocked and ridiculed by other boys and girls, for I had been a loner and an object of ridicule. I saw myself suffering at the hands of nuns and teachers who only knew how to humiliate and denigrate me. The memories were terrible, and watching them, I felt so much sorrow and compassion for me, as a child. He then told me to look closely, and it was then I could see a light around my body during every one of the events.

Tôi thấy mình là một cậu bé, bị cha bạo hành về thể xác và tinh thần. Tôi thấy mình ở trường học, bị chế giễu và đùa cợt bởi những cậu bé và cô gái khác, vì tôi là một kẻ cô độc và là đối tượng bị chế giễu. Tôi thấy mình đau khổ dưới bàn tay của các nữ tu và những người chỉ biết làm nhục và gièm pha tôi. Những ký ức thật khủng khiếp, và khi xem chúng, tôi cảm thấy rất buồn và thương cho tôi, khi còn nhỏ. Sau đó Ngài bảo tôi hãy nhìn kỹ lại, và lúc đó tôi có thể nhìn thấy ánh sáng xung quanh cơ thể mình trong mỗi sự kiện.

I could feel God’s love for me as a little boy. He told me that he had always been right next to me, and he had never left my side. I was overwhelmed by his love for me at this point, it was completely overwhelming. It was then that everyone who had ever hurt me, (from my childhood all the way to some of the personalities in the monastery I was having trouble dealing with), I saw, they, too, had a light around their bodies. I could see that we were all wounded children, and the reason we were here was to love and forgive one another, and to help one another through this spiritual journey. I could feel the love and compassion that God felt for not only me, but for everyone I had ever encountered. I was filled with compassion and forgiveness for everyone.

Tôi có thể cảm nhận được tình yêu của Thượng Đế dành cho tôi khi còn là một cậu bé. Ngài nói với tôi rằng Ngài luôn ở ngay bên cạnh tôi, và Ngài chưa bao giờ rời bỏ tôi. Tôi bị choáng ngợp bởi tình yêu của Ngài dành cho tôi ở thời điểm này, nó hoàn toàn áp đảo. Đó là khi tất cả những người đã từng làm tổn thương tôi, (từ thời thơ ấu của tôi cho đến lúc trong tu viện mà tôi gặp khó khăn khi đối phó với bản thân mình), tôi thấy họ cũng có tia sáng xung quanh cơ thể họ. Tôi có thể thấy rằng tất cả chúng ta đều là những đứa trẻ bị tổn thương, và lý do chúng ta ở đây là để yêu thương và tha thứ cho nhau, và giúp đỡ nhau trong cuộc hành trình thiêng liêng này. Tôi có thể cảm nhận được tình yêu và lòng trắc ẩn mà Thượng Đế dành cho không chỉ tôi, mà còn cho tất cả những người tôi từng gặp. Tôi tràn đầy lòng trắc ẩn và sự tha thứ cho mọi người.

God then held me tightly to him, and told me that he would be with me always, and to not lose faith in him. He told me there was nothing I could do for him to leave me, and to know that: all was well. After what felt like several hours of this experience, I could feel God’s presence recede; although there was an afterglow in the room like golden light.

Sau đó Thượng Đế đã ôm chặt tôi vào lòng và nói với tôi rằng Ngài sẽ luôn ở bên tôi, và đừng đánh mất niềm tin vào Ngài. Ngài nói với tôi rằng tôi không thể làm gì để Ngài rời bỏ tôi, và biết rằng: tất cả đều ổn. Sau vài giờ trải nghiệm này, tôi cảm thấy sự hiện diện của Thượng Đế giảm dần; mặc dù ánh sáng rực rỡ trong phòng giống như ánh sáng vàng vẫn còn.

I left the room and knocked on the Novice Master’s bedroom door. It was 3:15 in the morning. He sat with me while I related what happened, sobbing the entire time. He was very empathetic and told me that I had truly encountered God and that I was blessed. I think he was also worried about my mental health too!

Tôi rời phòng và gõ cửa phòng ngủ của Novice Master. Đã 3 giờ 15 phút sáng. Ông ngồi với tôi trong khi tôi kể lại những gì đã xảy ra, và khóc nức nở suốt lúc đó. Ông rất thông cảm và nói với tôi rằng tôi đã thực sự gặp được Thượng Đế và tôi đã được ban phước. Tôi nghĩ Ông cũng lo lắng cho sức khỏe tinh thần của tôi!

He excused me from my jobs for the next few days, as I was still going back and forth from the experience and I was very, very emotional. It took me two days to stop sobbing. The reason that I’m writing this is that it is now thirty years since the experience. I know for a fact that this was the most real experience I’ve ever had, more real than the life I live now. I’m sharing this in the hopes that it makes some sense to others who may be struggling with their own experiences, and to remind myself again how much God loves me. I would like to add that one thing that really struck me about the experience was the knowledge that God loves everyone, and his love is all-inclusive. Anyone who seeks love and truth will find it in God, no matter what their belief system is.

Ông ấy cho phép tôi nghỉ việc trong vài ngày tới, vì tôi vẫn đang phải trải qua những cảm xúc hỗn loạn sau trải nghiệm đó và vẫn còn rất xúc động. Tôi đã mất hai ngày để ngừng thổn thức. Lý do mà tôi viết bài này là đã ba mươi năm kể từ khi trải nghiệm. Tôi biết được sự thật rằng đây là trải nghiệm thực tế nhất mà tôi từng có, thực tế hơn cuộc sống mà tôi đang sống hiện tại. Tôi chia sẻ điều này với hy vọng rằng nó có ý nghĩa đối với những người khác đang gặp khó khăn với cuộc sống của chính họ, và một lần nữa cũng để nhắc nhở bản thân rằng Thượng Đế yêu tôi nhiều như thế nào. Tôi muốn nói thêm một điều khiến tôi thực sự ấn tượng về trải nghiệm đó là việc tôi biết được Thượng Đế yêu thương tất cả mọi người, và tình yêu thương của Ngài là dành cho cả vạn vật. Bất cứ ai tìm kiếm tình yêu và sự thật, sẽ tìm thấy nó trong Thượng Đế, bất kể hệ thống niềm tin của họ là gì.

https://www.nderf.org/Experiences/1john_k_ste.html

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không công bố ra bên ngoài. Hoặc bạn có thể đăng nhập bằng tài khoản mạng xã hội để bình luận mà không cần điền tên, địa chỉ mail và trả lời câu hỏi. Required fields are marked *