BẠN MUỐN BIẾT
ĐỂ HỎI ĐỒNG TỬ
CONCETTA BERTOLDI
Người chết có thể giúp chúng ta tìm đồ vật không?
Nếu bạn hỏi họ, họ sẽ giúp. Nếu không, tôi nghĩ họ thích xem chúng ta cuống cuồng lên, lật tung căng nhà khi chúng ta đặt đồ đạc sai chỗ. Chồng tôi là John, có lần anh ấy bị mất chìa khóa, anh ấy tìm chúng khắp nơi. Nhưng Anh ấy là anh ấy, không bào giờ cầu xin giúp đỡ. Một tháng sau, anh ấy lại nói với tôi, “Anh không tìm thấy mấy cái chìa khóa”. Vì thế tôi nhờ cha anh (ông đã chết), “Leo, chìa khóa của John đâu?”. Đây tôi cần nhắc lại chúng tôi sống giữa rừng trong một khuôn viên rộng lớn và đó là mua đông lạnh chết người thì chồng tôi (cuối cùng, đại loại như thế) mới nhờ trợ giúp. Lúc này có một lớp lá cây khô dầy và lớp tuyết mới phủ trên mọi thứ. Leo chỉ tôi đến chính xác vị trí và kêu tôi cúi xuống phủi tuyết và lá cây đi, và kìa chúng ở đó. Có Chúa làm chứng, tôi làm chính xác như vậy. Tôi không có tìm thử chỗ này hay chỗ kia, tôi cũng không phải dọn sạch một vùng rộng lớn. Tôi gọi John để kể cho anh ấy nghe về chuyện này, với sự giúp đỡ của cha anh, tôi đã tìm được chìa khóa. Tôi nói, “Giờ Anh tin em chưa? Ngạc nhiên chưa?” Anh ấy đáp lại theo phong cách của John chính hiệu, “Vâng, Anh ngạc nhiên nhưng Anh sẽ ngạc nhiên hơn nếu em hỏi cha anh hàng triệu đô la chôn ở đâu.”
Người chết có xem chúng ta tắm không?
Bà ngoại có biết chúng ta thích làm chuyện ấy trên giường không?
Họ biết! Và chắc chắn bà ngoại cũng biết… Họ nhìn thấy chúng ta trong phòng tắm và họ nhìn thấy chúng ta trong phòng ngủ! Nhưng ai quan tâm? Họ đã chết! Lấy ai để họ kể?
Đừng sợ. Điều bạn cần phải nhớ là họ không ở trong thân xác thịt – họ nhớ điều đó chứ nhưng giờ đây nó không còn là mối quan tâm của họ nữa. Họ không phán xét. Họ sẽ không “Whoa! Nhỏ đó có mông to chưa kìa!” hay “Nếu tao là thằng đó, tao sẽ cạo sạch!” hay “Thánh thần ơi! Mày có thấy cái gì to đến thế không…?” Chà, bạn đã hiểu rồi đó. Người chết không phải là kẻ chuyên đi nhìn trộm – họ không có bất kỳ cảm hứng nào khi quan sát, đó không phải là môn giải trí của họ – đó là lối suy nghĩ theo ngôn ngữ loài người. Họ chỉ nhìn như bản chất con người giống như chúng ta thấy động vật làm chuyện đó và chỉ xem đó là bản chất của động vật. Chúng ta có lẽ mỉm cười hoặc cười to nhưng đó không phải phán xét. Chúng ta không mong muốn cặp chó hay sóc phải ngại ngùng khi chúng ta ngắm nhìn những gì chúng đang làm. Vâng, người chết chắc chắn nhìn thấy chúng ta trong lúc tăm và làm tình, nhưng giống như chúng ta chứng kiến hành động bình thường tử tế của con người. Chúng ta không phán xét. Chúng ta chỉ mỉm cười và nghĩ, thật đẹp biết bao. Họ cũng hạnh phúc khi bạn kinh nghiệm được tình yêu hay chỉ là thỏa mãn mối tình một đêm. Họ hạnh phúc vì bạn.
Và trước khi bạn đặt câu hỏi – vâng, họ nhìn thấy những bí mật và hành động lén lút của chúng ta. Họ nhìn thấy chúng ta oanh tạc tủ lạnh, ăn lén kem, mì nướng còn dư khi chúng ta lẽ ra đang giảm cân, họ nhìn thấy chúng ta cạy mũi khi chúng ta không tìm thấy Kleenex (nhãn hiệu khăn giấy). Một lần nữa, trong mắt họ, đó là hành động bình thường của con người. Không phán xét. Họ cũng nhìn thấy chúng ta hoạt động trong phòng và trong lớp học và tại bàn du lịch. Họ vui vẻ ở cùng chúng ta trong mọi sự kiện trong đời chúng ta ăn mừng và họ cũng cùng chúng ta đi qua những nỗi buồn và đau khổ.
Có thể yêu cầu người chết một khoảng khắc riêng tư không? Đại loại như “Ngoại có thể nhìn chỗ khác được không?
Tôi rất tiết phải nói với bạn điều này rằng không thể. Dù bạn có nói, “Đừng nhìn“, điều đó không thể ngăn cản được họ? Bạn có biết Thượng Đế không? Bạn không bao giờ nghĩ Thượng Đế đang nhìn phải không? Cũng như vậy. Thượng Đế có bao giờ ngưng nhìn chúng ta không? Không. Khi cha mẹ bạn sang bên kia, họ làm một với Thượng Đế. Bạn không thể tắt họ hay che giấu được với họ.
Đang dịch