6. ON LONELINESS

6. ON LONELINESS6. Về cô độc
Question: I am beginning to realize that I am very lonely.Người hỏi: Tôi đang nhận ra rằng tôi rất cô độc.
What am I to do? Tôi phải làm gì đây?
Krishnamurti: The questioner wants to know why he feels loneliness?Krishnamurti: Người hỏi muốn biết tại sao anh ấy cảm thấy cô độc.
Do you know what loneliness means and are you aware of it? Bạn biết cô độc có nghĩa gì, và bạn có nhận biết được nó?
I doubt it very much, because we have smothered ourselves in activities, in books, in relationships, in ideas which really prevent us from being aware of loneliness. Tôi nghi ngờ nhiều lắm, bởi vì chúng ta đã bóp nghẹt chúng ta trong những hoạt động, trong những quyển sách, trong những liên hệ, trong những ý tưởng mà thực sự ngăn cản chúng ta không nhận biết được sự cô độc.
What do we mean by loneliness? Chúng ta có ý gì qua từ ngữ cô độc?
It is a sense of being empty, of having nothing, of being extraordinarily uncertain, with no anchorage anywhere. Nó là một ý thức của trống rỗng, không có gì cả, của hoang mang lạ thường, của không bám víu bất kỳ nơi nào.
It is not despair, nor hopelessness, but a sense of void, a sense of emptiness and a sense of frustration. Nó không là vô vọng, cũng không là tuyệt vọng, nhưng một ý thức của trống không, một ý thức của trống rỗng và một ý thức của thất vọng.
I am sure we have all felt it, the happy and the unhappy, the very, very active and those who are addicted to knowledge. Tôi chắc chắn rằng tất cả chúng ta đều đã trải qua nó, những người hạnh phúc và những người bất hạnh, những người rất, rất năng động và những người nghiện ngập hiểu biết.
They all know this. Tất cả họ đều biết điều này.
It is the sense of real inexhaustible pain, a pain that cannot be covered up, though we do try to cover it up. Nó là ý thức của sự đau khổ vô hạn thực sự, một đau khổ không thể che đậy, mặc dù chúng ta cố gắng che đậy nó.
Let us approach this problem again to see what is actually taking place, to see what you do when you feel lonely.Chúng ta hãy tiếp cận lại vấn đề này để thấy điều gì thực sự đang xảy ra, để thấy bạn làm gì khi bạn cảm thấy cô độc.
You try to escape from your feeling of loneliness, you try to get on with a book, you follow some leader, or you go to a cinema, or you become socially very, very active, or you go and worship and pray, or you paint, or you write a poem about loneliness. Bạn cố gắng tẩu thoát khỏi cảm giác cô độc của bạn, bạn cố gắng vùi đầu vào một quyển sách, bạn tuân theo một người lãnh đạo nào đó, hay bạn đến một rạp chiếu bóng, hay bạn trở nên rất, rất năng động ngoài xã hội, hay bạn đi thờ phụng và cầu nguyện, hay bạn vẽ một bức tranh, hay bạn viết một bài thơ diễn tả sự cô độc.
That is what is actually taking place. Đó là điều gì thực sự đang xảy ra.
Becoming aware of loneliness, the pain of it, the extraordinary and fathomless fear of it, you seek an escape and that escape becomes more important and therefore your activities, your knowledge, your gods, your radios all become important, don’t they? Nhận biết được sự cô độc, sự đau khổ của nó, sự sợ hãi không đáy và kỳ lạ của nó, bạn tìm kiếm một tẩu thoát và tẩu thoát đó trở thành quan trọng và vì vậy những hoạt động của bạn, hiểu biết của bạn, những Thượng đế của bạn, những máy thâu thanh của bạn, tất cả đều trở thành quan trọng, đúng chứ?
When you give importance to secondary values, they lead you to misery and chaos; the secondary values are inevitably the sensate values; and modern civilization based on these gives you this escape—escape through your job, your family, your name, your studies, through painting etc.; all our culture is based on that escape. Khi bạn trao sự quan trọng cho những giá trị phụ, chúng dẫn bạn đến đau khổ và hỗn loạn; chắc chắn những giá trị phụ là những giá trị thuộc giác quan; và nền văn minh hiện đại được đặt nền tảng vào những điều này, trao tặng bạn sự tẩu thoát này – tẩu thoát qua công việc của bạn, qua gia đình của bạn, danh tánh của bạn, những học hành của bạn, qua vẽ vời vân vân; tất cả văn hóa của chúng ta được đặt nền tảng trên sự tẩu thoát đó.
Our civilization is founded on it and that is a fact. Văn minh của chúng ta được hình thành dựa vào nó và đó là một sự kiện.
Have you ever tried to be alone?Bạn có khi nào thử là một mình hay không?
When you do try, you will feel how extraordinarily difficult it is and how extraordinarily intelligent we must be to be alone, because the mind will not let us be alone. Khi bạn có cố gắng, bạn sẽ cảm thấy khó khăn lạ kỳ làm sao và thông minh lạ thường làm sao khi là một mình, bởi vì cái trí sẽ không cho phép bạn ở một mình.
The mind becomes restless, it busies itself with escapes, so what are we doing? Cái trí trở nên náo động, nó tự-làm bận rộn chính nó bởi những tẩu thoát, thế là chúng ta đang làm gì đây?
We are trying to fill this extraordinary void with the known. Chúng ta đang cố gắng lấp đầy sự trống không lạ thường này bằng cái đã được biết.
We discover how to be active, how to be social; we know how to study, how to turn on the radio. Chúng ta tìm ra làm thế nào để được năng động; làm thế nào để thuộc xã hội; chúng ta biết làm thế nào để học hành, làm thế nào để bật máy thâu thanh.
We are filling that thing which we do not know with the things we know. Chúng ta nhét đầy trống không đó mà chúng ta không biết bằng những sự việc mà chúng ta biết.
We try to fill that emptiness with various kinds of knowledge, relationship or things. Chúng ta cố gắng đổ đầy trống không đó bằng vô số loại hiểu biết, liên hệ hay những sự vật.
Is that not so? Đó không như thế hay sao?
That is our process, that is our existence. Đó là qui trình của chúng ta, đó là sự tồn tại của chúng ta.
Now when you realize what you are doing, do you still think you can fill that void? Bây giờ khi bạn nhận ra điều gì bạn đang làm, bạn vẫn nghĩ rằng bạn có thể lấp đầy trống không đó à?
You have tried every means of filling this void of loneliness. Bạn đã thử mọi phương tiện để lấp đầy trống không của cô độc này.
Have you succeeded in filling it? Bạn đã thành công trong việc lấp đầy nó hay sao?
You have tried cinemas and you did not succeed and therefore you go after your gurus and your books or you become very active socially. Bạn đã thử vào những rạp chiếu bóng và bạn không thành công, và vì vậy bạn đi theo những đạo sư của bạn và những quyển sách của bạn, hay bạn rất năng động ngoài xã hội.
Have you succeeded in filling it or have you merely covered it up? Bạn đã thành công trong việc lấp đầy nó hay bạn chỉ che đậy nó thôi?
If you have merely covered it up, it is still there; therefore it will come back. Nếu bạn chỉ che đậy nó, nó vẫn còn ở đó; thế là nó sẽ quay lại.
If you are able to escape altogether then you are locked up in an asylum or you become very, very dull. Nếu bạn có thể tẩu thoát hoàn toàn, vậy thì bạn đã bị nhốt chặt trong một nhà thương điên hay bạn trở nên rất, rất đờ đẫn.
That is what is happening in the world. Đó là điều gì đang xảy ra trong thế giới.
Can this emptiness, this void, be filled?Trống rỗng này, trống không này có thể được lấp đầy?
If not, can we run away from it, escape from it? Nếu không, liệu chúng ta có thể chạy trốn khỏi nó, tẩu thoát khỏi nó hay sao?
If we have experienced and found one escape to be of no value, are not all other escapes therefore of no value? Nếu chúng ta đã trải nghiệm và phát hiện một tẩu thoát không có giá trị gì, thế là tất cả những tẩu thoát khác cũng chẳng có giá trị gì?
It does not matter whether you fill the emptiness with this or with that. Không đặt thành vấn đề liệu bạn lấp đầy trống không bằng việc này hay bằng việc kia.
So-called meditation is also an escape. Việc tạm gọi là thiền định cũng là một tẩu thoát.
It does not matter much that you change your way of escape. Không đặt thành vấn đề nhiều lắm khi bạn thay đổi cách tẩu thoát của bạn.
How then will you find what to do about this loneliness?Vậy thì làm thế nào bạn sẽ tìm ra phải làm gì cho cô độc này?
You can only find what to do when you have stopped escaping. Bạn chỉ có thể tìm ra phải làm gì khi bạn đã không còn tẩu thoát.
When you are willing to face what is—which means you must not turn on the radio, which means you must turn your back to civilization—then that loneliness comes to an end, because it is completely transformed. Khi bạn đang sẵn lòng đối diện cái gì là – mà có nghĩa rằng bạn không được mở máy thâu thanh, mà có nghĩa rằng bạn phải quay lưng lại văn minh – vậy thì cô độc đó kết thúc, bởi vì nó hoàn toàn được thay đổi.
It is no longer loneliness. Nó không còn cô độc.
If you understand what is then what is is the real. Nếu bạn hiểu rõ cái gì là, vậy thì cái gì là là sự thật.
Because the mind is continuously avoiding, escaping, refusing to see what is, it creates its own hindrances. Bởi vì cái trí liên tục đang lẩn tránh, đang tẩu thoát, đang khước từ ‘thấy’ cái gì là, nó tạo ra những cản trở riêng của nó.
Because we have so many hindrances that are preventing us from seeing, we do not understand what is and therefore we are getting away from reality; all these hindrances have been created by the mind in order not to see what is. Bởi vì chúng ta có quá nhiều cản trở đến độ chúng đang ngăn cản chúng ta không thấy, chúng ta không hiểu rõ cái gì là và thế là chúng ta chạy trốn khỏi sự thật; tất cả những cản trở này được tạo ra bởi vì cái trí cố ý không thấy cái gì là.
 To see what is not only requires a great deal of capacity and awareness of action but it also means turning your back on everything that you have built up, your bank account, your name and everything that we call civilization. Muốn thấy cái gì là không chỉ đòi hỏi nhiều công sức và nhận biết được hành động nhưng nó cũng có nghĩa phải quay lưng lại với mọi thứ mà bạn đã dựng lên, tài khoản ngân hàng của bạn, danh tánh của bạn và mọi thứ mà chúng ta gọi là văn minh.
When you see what is, you will find how loneliness is transformed. Khi bạn thấy cái gì là, bạn sẽ phát giác rằng cô độc được thay đổi như thế nào.