CHAPTER XV. THE THINKER AND THE THOUGHT

HIỆN TẠI TOÀN BỘ AUDIO SẼ KO THỂ KHÔI PHỤC TỰ ĐỘNG. Mọi người hãy yêu cầu ở đây, ad sẽ ưu tiên xử lý trước.
Nâng cấp VIP để xem các trang bị khóa.

CHAPTER XV
Chương XV
THE THINKER AND THE THOUGHT
NGƯỜI SUY NGHĨ VÀ SUY NGHĨ
IN ALL OUR experiences, there is always the experiencer, the observer, who is gathering to himself more and more or denying himself.Trong mọi trải nghiệm của chúng ta, luôn luôn có người trải nghiệm, người quan sát mà đang tự-thâu lượm cho chính anh ấy nhiều hơn và nhiều hơn hay đang tự-phủ nhận về chính anh ấy.
Is that not a wrong process and is that not a pursuit which does not bring about the creative state? Liệu đó là một qui trình sai lầm và đó là một theo đuổi mà không tạo ra trạng thái sáng tạo hay sao?
If it is a wrong process, can we wipe it out completely and put it aside? Nếu nó là một qui trình sai lầm, chúng ta có thể xóa sạch nó trọn vẹn và gạt bỏ nó đi?
That can come about only when I experience, not as a thinker experiences, but when I am aware of the false process and see that there is only a state in which the thinker is the thought. Điều đó có thể xảy ra khi tôi trải nghiệm, không như một người suy nghĩ trải nghiệm, nhưng khi tôi tỉnh thức được qui trình giả dối và thấy rằng chỉ có một trạng thái trong đó người suy nghĩ là suy nghĩ.
So long as I am experiencing, so long as I am becoming, there must be this dualistic action; there must be the thinker and the thought, two separate processes at work; there is no integration, there is always a centre which is operating through the will of action to be or not to be—collectively, individually, nationally and so on.Chừng nào tôi còn đang trải nghiệm, chừng nào tôi còn đang trở thành, phải có hành động phân hai này; phải có người suy nghĩ và suy nghĩ, hai qui trình tách rời đang làm việc; không có tổng thể, luôn luôn có một trung tâm đang vận hành qua ý muốn của hành động để là hay để không là – thuộc tập thể, cá thể, quốc gia và vân vân.
Universally, this is the process. Nói chung, đây là qui trình.
So long as effort is divided into the experiencer and the experience, there must be deterioration. Chừng nào nỗ lực còn bị phân chia thành người trải nghiệm và vật được trải nghiêm, phải có thoái hóa.
Integration is only possible when the thinker is no longer the observer. Tổng thể chỉ có thể khi người suy nghĩ không còn là người quan sát.
That is, we know at present there are the thinker and the thought, the observer and the observed, the experiencer and the experienced; there are two different states. Đó là, lúc này chúng ta biết có người suy nghĩ và suy nghĩ, người quan sát và vật được quan sát, người trải nghiệm và vật được trải nghiệm; có hai trạng thái khác biệt.
Our effort is to bridge the two. Nỗ lực của chúng ta là lấp khoảng trống giữa hai cái này.
The will of action is always dualistic.Ý muốn của hành động luôn luôn phân hai.
Is it possible to go beyond this will which is separative and discover a state in which this dualistic action is not? Liệu có thể vượt khỏi ý muốn mà gây tách rời này, và khám phá một trạng thái trong đó hành động phân hai này không còn?
That can only be found when we directly experience the state in which the thinker is the thought. Điều đó chỉ có thể tìm được khi chúng ta, một cách trực tiếp, trải nghiệm mà trong đó người suy nghĩ là suy nghĩ.
We now think the thought is separate from the thinker; but is that so? Lúc này chúng ta nghĩ rằng suy nghĩ bị tách rời khỏi người suy nghĩ; nhưng đó là như thế hay sao?
We would like to think it is, because then the thinker can explain matters through his thought. Chúng ta muốn nghĩ nó là như vậy, bởi vì lúc đó người suy nghĩ có thể giải thích những vấn đề qua sự suy nghĩ của anh ấy.
The effort of the thinker is to become more or become less; and therefore, in that struggle, in that action of the will, in ‘becoming’, there is always the deteriorating factor; we are pursuing a false process and not a true process. Nỗ lực của người suy nghĩ là trở thành nhiều hơn hay trở thành ít hơn; và vì vậy trong đấu tranh đó, trong hành động của ý muốn đó, trong ‘đang trở thành’, luôn luôn có yếu tố gây thoái hóa; chúng ta đang theo đuổi một qui trình giả dối và không phải một qui trình thực sự.
Is there a division between the thinker and the thought?Có một phân chia giữa người suy nghĩ và suy nghĩ hay sao?
So long as they are separate, divided, our effort is wasted; we are pursuing a false process which is destructive and which is the deteriorating factor. Chừng nào chúng còn bị tách rời, bị phân chia, nỗ lực của chúng ta đều bị phí phạm; chúng ta đang theo đuổi một qui trình giả dối mà là hủy diệt và là nhân tố gây thoái hóa.
We think the thinker is separate from his thought. Chúng ta nghĩ rằng người suy nghĩ tách rời khỏi suy nghĩ của anh ấy.
When I find that I am greedy, possessive, brutal, I think I should not be all this. Khi tôi thấy rằng tôi tham lam, thích chiếm hữu, hung bạo, tôi nghĩ rằng tôi không nên là tất cả việc này.
The thinker then tries to alter his thoughts and therefore effort is made to ‘become’; in that process of effort he pursues the false illusion that there are two separate processes, whereas there is only one process. Sau đó người suy nghĩ cố gắng thay đổi những suy nghĩ của anh ấy, và vì vậy nỗ lực được thực hiện để ‘trở thành’; trong qui trình của nỗ lực đó anh ấy theo đuổi ảo tưởng giả dối rằng có hai qui trình tách rời, trái lại chỉ có một qui trình.
I think therein lies the fundamental factor of deterioration. Tôi nghĩ trong đó có sẵn nhân tố căn bản của sự thoái hóa.
Is it possible to experience that state when there is only one entity and not two separate processes, the experiencer and the experience?Liệu có thể trải nghiệm trạng thái khi chỉ có một thực thể đó và không phải là hai qui trình tách rời, người trải nghiệm và vật được trải nghiệm?
Then perhaps we shall find out what it is to be creative, and what the state is in which there is no deterioration at any time, in whatever relationship man may be. Vậy thì có lẽ chúng ta sẽ tìm được sáng tạo là gì, trạng thái đó là gì mà trong đó không có sự thoái hóa vào bất kỳ lúc nào, trong bất kỳ liên hệ nào mà con người có lẽ có.
I am greedy.Tôi tham lam.
I and greed are not two different states; there is only one thing and that is greed. Tôi và sự tham lam không là hai trạng thái khác biệt; chỉ có một sự việc và đó là tham lam.
If I am aware that I am greedy, what happens? Nếu tôi nhận biết được rằng tôi tham lam, điều gì xảy ra?
I make an effort not to be greedy, either for sociological reasons or for religious reasons; that effort will always be in a small limited circle; I may extend the circle but it is always limited. Tôi tạo ra một nỗ lực để không-tham lam, hoặc vì những lý do thuộc xã hội hoặc vì những lý do thuộc tôn giáo; nỗ lực đó luôn luôn trong một vòng tròn nhỏ xíu bị giới hạn; tôi có lẽ mở rộng vòng tròn đó nhưng nó luôn luôn bị giới hạn.
Therefore the deteriorating factor is there. Thế là nhân tố gây thoái hóa hiện diện ở đó.
But when I look a little more deeply and closely, I see that the maker of effort is the cause of greed and he is greed itself; and I also see that there is no ‘me’ and greed, existing separately, but that there is only greed. Nhưng khi tôi theo dõi một cách sâu sắc và gần gũi hơn một chút, tôi phát giác rằng người tạo ra nỗ lực là nguyên nhân của tham lam và anh ấy là chính tham lam đó; và tôi cũng thấy không có ‘cái tôi’ và sự tham lam hiện diện một cách tách rời, nhưng rằng chỉ có tham lam.
If I realize that I am greedy, that there is not the observer who is greedy but I am myself greed, then our whole question is entirely different; our response to it is entirely different; then our effort is not destructive. Nếu tôi nhận ra rằng tôi là tham lam, rằng không có người quan sát mà tham lam nhưng chính tôi là tham lam, vậy thì toàn vấn đề của chúng ta hoàn toàn khác hẳn; phản ứng của chúng ta đến nó hoàn toàn khác hẳn; vậy thì nỗ lực của chúng ta là không-hủy hoại.
What will you do when your whole being is greed, when whatever action you do is greed?Bạn sẽ làm gì khi toàn thân tâm của bạn là tham lam, khi bất kỳ hành động nào bạn thực hiện là tham lam?
Unfortunately, we don’t think along those lines. Bất hạnh thay, chúng ta không suy nghĩ theo sự nhận biết như thế.
There is the ‘me’, the superior entity, the soldier who is controlling, dominating. Có ‘cái tôi’, thực thể cao cấp hơn, một người lính đang kiểm soát, đang thống trị.
To me that process is destructive. Đối với tôi, qui trình đó là hủy diệt.
It is an illusion and we know why we do it. Nó là một ảo tưởng và chúng ta biết tại sao chúng ta thực hiện nó.
I divide myself into the high and the low in order to continue. Tôi tự-tách rời chính tôi thành cao hơn và thấp hơn với mục đích để tiếp tục.
If there is only greed, completely, not ‘I’ operating greed, but I am entirely greed, then what happens? Nếu chỉ có sự tham lam, nguyên vẹn, không ‘cái tôi’ đang vận hành tham lam, nhưng tôi là sự tham lam hoàn toàn, vậy thì điều gì xảy ra?
Surely then there is a different process at work altogether, a different problem comes into being. Vậy thì chắc chắn có một tiến hành hoàn toàn khác hẳn đang vận hành, một trạng thái khác hẳn hiện diện.
It is that problem which is creative, in which there is no sense of ‘I’ dominating, becoming, positively or negatively. Chính cái này là sáng tạo, trong đó không có ý thức của ‘cái tôi’ đang thống trị, đang trở thành, một cách tích cực hay một cách tiêu cực.
We must come to that state if we would be creative. Chúng ta phải đến trạng thái đó nếu chúng ta muốn ‘là’ sáng tạo.
In that state, there is no maker of effort. Trong sáng tạo đó không có người tạo ra nỗ lực.
It is not a matter of verbalizing or of trying to find out what that state is; if you set about it in that way you will lose and you will never find. Nó không là một vấn đề của từ ngữ hay của cố gắng tìm ra trạng thái đó là gì; nếu bạn bắt đầu nó theo cách đó, bạn sẽ bị mất hút và bạn sẽ không bao giờ tìm ra.
What is important is to see that the maker of effort and the object towards which he is making effort are the same. Điều quan trọng là thấy rằng, người tạo ra nỗ lực và mục đích mà nỗ lực của anh ấy đang nhắm đến, là giống hệt.
That requires enormously great understanding, watchfulness, to see how the mind divides itself into the high and the low—the high being the security, the permanent entity—but still remaining a process of thought and therefore of time. Điều đó đòi hỏi sự hiểu rõ, sự tỉnh thức vô cùng lớn lao, để thấy cái trí tự-phân chia chính nó thành cái cao quý hơn và cái thấp kém hơn như thế nào – cái cao quý hơn là sự an toàn, thực thể vĩnh cửu – nhưng vẫn còn ở trong qui trình của tư tưởng và vì vậy của thời gian.
If we can understand this as direct experience, then you will see that quite a different factor comes into being. Nếu chúng ta có thể hiểu rõ điều này như trải nghiệm trực tiếp, vậy thì bạn sẽ thấy, một nhân tố hoàn toàn khác hẳn hiện diện.