12. ON BOREDOM AND INTEREST

HIỆN TẠI TOÀN BỘ AUDIO SẼ KO THỂ KHÔI PHỤC TỰ ĐỘNG. Mọi người hãy yêu cầu ở đây, ad sẽ ưu tiên xử lý trước.
Nâng cấp VIP để xem các trang bị khóa.

12. ON BOREDOM AND INTEREST12. Về buồn chán và hứng thú
Question: I am not interested in anything, but most people are busy with many interests.Câu hỏi: Tôi không hứng thú bất kỳ điều gì cả, nhưng hầu hết mọi người lại bận rộn với quá nhiều hứng thú.
I don’t have to work, so I don’t. Tôi không phải làm việc, vì vậy tôi không phải bận rộn.
Should I undertake some useful work? Tôi có nên làm công việc hữu ích nào đó không?
Krishnamurti: Become a social worker or a political worker or a religious worker—is that it?Krishnamurti: Trở thành một người làm công tác xã hội hay một người làm chính trị hay một người làm công việc tôn giáo – thế à?
Because you have nothing else to do, therefore you become a reformer! If you have nothing to do, if you are bored, why not be bored? Bởi vì bạn không có việc gì để làm, bạn trở thành một con người đổi mới! Nếu bạn không có gì để làm, nếu bạn buồn chán, tại sao bạn lại không là buồn chán?
Why not be that? Tại sao không là điều đó?
If you are in sorrow, be sorrowful. Nếu bạn đau khổ, hãy là đau khổ đi.
Don’t try to find a way out of it, because your being bored has an immense significance, if you can understand it, live with it. Đừng cố gắng tìm ra phương cách nào để thoát khỏi nó, bởi vì sự buồn chán của bạn có ý nghĩa vô cùng, nếu bạn có thể hiểu rõ nó, sống cùng nó.
If you say, “I am bored, therefore I will do something else”, you are merely trying to escape from boredom, and, as most of our activities are escapes, you do much more harm socially and in every other way. Nếu bạn nói, ‘Tôi buồn chán, vì vậy tôi sẽ làm việc gì khác’, bạn chỉ đang cố gắng tẩu thoát khỏi sự buồn chán, và, vì hầu hết những hoạt động của chúng ta là những tẩu thoát, bạn gây hủy hoại nhiều hơn cho xã hội và trong mọi phương cách khác.
The mischief is much greater when you escape than when you are what you are and remain with it. Sự ranh mãnh khi bạn tẩu thoát còn ghê gớm nhiều hơn khi bạn là cái gì bạn là và ở cùng nó.
The difficulty is, how to remain with it and not run away; as most of our activities are a process of escape it is immensely difficult for you to stop escaping and face it. Sự khó khăn là, làm thế nào ở cùng nó và không tẩu thoát khỏi nó; bởi vì hầu hết những hoạt động của chúng ta là một qui trình của tẩu thoát, bạn không tẩu thoát và đối diện với nó là điều khó khăn cực kỳ.
Therefore I am glad if you are really bored and I say, “Full stop, let’s stay there, let’s look at it. Vì vậy tôi sung sướng nếu bạn thực sự buồn chán và tôi nói rằng, ‘Chấm hết! Chúng ta hãy ở lại đó, chúng ta nhìn ngắm nó.
Why should you do anything? Tại sao bạn phải làm bất kỳ việc gì khác?
If you are bored, why are you bored?Nếu bạn buồn chán, tại sao bạn buồn chán?
What is the thing called boredom? Cái sự việc được gọi là buồn chán là gì?
Why is it that you are not interested in anything? Tại sao bạn không hứng thú bất kỳ điều gì?
There must be reasons and causes which have made you dull: suffering, escapes, beliefs, incessant activity, have made the mind dull, the heart unpliable. Phải có những lý do và những nguyên nhân đã làm cho bạn buồn chán: chịu đựng đau khổ, những tẩu thoát, những niềm tin, hoạt động không ngừng nghỉ, đã làm cho cái trí đờ đẫn, quả tim của bạn chai cứng.
If you could find out why you are bored, why there is no interest, then surely you would solve the problem, wouldn’t you? Nếu bạn có thể tìm ra tại sao bạn buồn chán, tại sao không có hứng thú, vậy thì chắc chắn bạn sẽ giải quyết được vấn đề, đúng chứ?
Then the awakened interest will function. Vậy thì sự hứng thú được thức dậy sẽ vận hành.
If you are not interested in why you are bored, you cannot force yourself to be interested in an activity, merely to be doing something— like a squirrel going round in a cage. Nếu bạn không hứng thú trong thâm nhập lý do tại sao bạn buồn chán, bạn không thể ép buộc mình hứng thú trong một hoạt động, chỉ vô tri vô giác đang làm cái gì đó – giống như một con sóc đang chạy loanh quanh trong một cái chuồng.
I know that this is the kind of activity most of us indulge in. Tôi biết rằng đây là loại hoạt động mà hầu hết chúng ta buông thả trong nó.
But we can find out inwardly, psychologically, why we are in this state of utter boredom; we can see why most of us are in this state: we have exhausted ourselves emotionally and mentally; we have tried so many things, so many sensations, so many amusements, so many experiments, that we have become dull, weary. Nhưng phía bên trong, thuộc tâm lý, chúng ta có thể tìm ra tại sao chúng ta lại ở trong trạng thái buồn chán hoàn toàn này; chúng ta có thể thấy tại sao hầu hết chúng ta lại ở trong trạng thái này; chúng ta đã tự làm kiệt sức chính chúng ta, cả cảm giác lẫn tinh thần; chúng ta đã thử qua quá nhiều sự việc, quá nhiều cảm xúc, quá nhiều vui chơi, quá nhiều trải nghiệm, đến độ chúng ta trở nên chai cứng, không còn sức sống.
We join one group, do everything wanted of us and then leave it; we then go to something else and try that. Chúng ta tham gia một nhóm người, làm mọi thứ chúng ta được yêu cầu và sau đó rời bỏ nó; tiếp theo chúng ta đi đến một nơi khác và thử qua ở đó.
If we fail with one psychologist, we go to somebody else or to the priest; if we fail there, we go to another teacher, and so on; we always keep going. Nếu chúng ta thất bại với một người tâm lý học, chúng ta tìm đến một người khác hay vị linh mục; nếu chúng ta thất bại ở đó, chúng ta tìm đến một người thầy khác, và vân vân; chúng ta luôn luôn tiếp tục.
This process of constantly stretching and letting go is exhausting, isn’t it? Qui trình của liên tục căng ra và thả lỏng này là gây kiệt sức, đúng chứ?
Like all sensations, it soon dulls the mind. Giống như tất cả những cảm giác, chẳng mấy chốc nó sẽ làm đờ đẫn cái trí.
We have done that, we have gone from sensation to sensation, from excitement to excitement, till we come to a point when we are really exhausted.Chúng ta đã thử qua việc đó, chúng ta đã đi từ cảm giác đến cảm giác, từ hưng phấn đến hưng phấn, cho đến khi chúng ta đến một mấu chốt khi chúng ta thực sự ‘kiệt sức’.
Now, realizing that, don’t proceed any further; take a rest. Bây giờ, khi nhận ra được nó, đừng tiến tới xa thêm nữa; hãy ngừng lại.
Be quiet. Hãy yên lặng.
Let the mind gather strength by itself; don’t force it. Hãy để cho cái trí, tự nó, thâu gom sức mạnh; đừng ép buộc nó.
As the soil renews itself during the winter time, so, when the mind is allowed to be quiet, it renews itself. Như đất màu tự-bồi bổ lại suốt mùa đông, vậy là, khi cái trí được thả cho yên lặng, nó tự-bồi bổ lại.
But it is very difficult to allow the mind to be quiet, to let it lie fallow after all this, for the mind wants to be doing something all the time. Nhưng khó khăn lắm khi thả cho cái trí yên lặng, cho cái trí nghỉ ngơi sau tất cả việc này, vì cái trí luôn luôn đang muốn làm việc gì đó.
When you come to that point where you are really allowing yourself to be as you are—bored, ugly, hideous, or whatever it is—then there is a possibility of dealing with it. Khi bạn đến được mấu chốt này nơi bạn tự-cho phép chính bạn để là như bạn là – sự buồn chán, sự xấu xa, sự kinh tởm, hay bất kỳ điều gì – vậy thì có thể giải quyết được nó.
What happens when you accept something, when you accept what you are?Điều gì xảy ra khi bạn chấp nhận cái gì đó, khi bạn chấp nhận cái gì bạn là?
When you accept that you are what you are, where is the problem? Khi bạn chấp nhận rằng bạn là cái gì bạn là, vấn đề ở đâu?
There is a problem only when we do not accept a thing as it is and wish to transform it—which does not mean that I am advocating contentment; on the contrary. Có một vấn đề chỉ khi nào chúng ta không chấp nhận một sự việc như nó là và ao ước thay đổi nó – mà không có nghĩa rằng tôi đang ủng hộ sự mãn nguyện; ngược lại.
If we accept what we are, then we see that the thing which we dreaded, the thing which we called boredom, the thing which we called despair, the thing which we called fear, has undergone a complete change. Nếu chúng ta chấp nhận cái gì chúng ta là, vậy thì chúng ta thấy rằng sự việc mà chúng ta đã kinh hãi, sự việc mà chúng ta đã gọi là buồn chán, sự việc mà chúng ta đã gọi là thất vọng, sự việc mà chúng ta đã gọi là sợ hãi, đã trải qua một thay đổi trọn vẹn.
There is a complete transformation of the thing of which we were afraid. Có một thay đổi trọn vẹn về sự việc mà chúng ta sợ hãi.
That is why it is important, as I said, to understand the process, the ways of our own thinking.Đó là lý do tại sao, như tôi đã nói, rất quan trọng phải hiểu rõ về qui trình, về những phương cách suy nghĩ riêng của chúng ta.
Self-knowledge cannot be gathered through anybody, through any book, through any confession, psychology, or psycho-analyst. Hiểu rõ về chính mình không thể được thâu lượm qua bất kỳ người nào, qua bất kỳ quyển sách nào, qua bất kỳ tín ngưỡng nào, tâm lý học, hay người phân tích tâm lý.
It has to be found by yourself, because it is your life; without the widening and deepening of that knowledge of the self, do what you will, alter any outward or inward circumstances, influences—it will ever be a breeding-ground of despair, pain, sorrow. Nó phải được tìm ra bởi chính bạn, bởi vì nó là sống của bạn; nếu không có sự mở rộng và thâm nhập vào hiểu rõ về cái tôi đó, dù làm bất kỳ điều gì bạn muốn, thay đổi bất kỳ những hoàn cảnh, những ảnh hưởng bên ngoài hay bên trong nào – nó sẽ luôn luôn là mảnh đất mầu mỡ của thất vọng, đau khổ, sầu muộn.
To go beyond the self-enclosing activities of the mind, you must understand them; and to understand them is to be aware of action in relationship, relationship to things, to people and to ideas. Muốn vượt khỏi những hoạt động tự-khép kín của cái trí, bạn phải hiểu rõ chúng; và hiểu rõ chúng là tỉnh thức được hành động trong sự liên hệ, liên hệ với những sự việc, với những con người và với những ý tưởng.
In that relationship, which is the mirror, we begin to see ourselves, without any justification or condemnation; and from that wider and deeper knowledge of the ways of our own mind, it is possible to proceed further; it is possible for the mind to be quiet, to receive that which is real. Trong sự liên hệ đó, mà là cái gương, chúng ta thấy về chính chúng ta, mà không có bất kỳ bênh vực hay chỉ trích nào; và từ đó hiểu rõ rộng rãi hơn và thâm sâu hơn về những phương cách của cái trí riêng của chúng ta, nó có thể tiến xa thêm nữa; nó có thể cho cái trí được yên lặng, để thâu nhận cái đó mà là sự thật.